TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 562

“Phải.” Cố Cửu Tư gật đầu, “Đầu tiên dĩ nhiên phải xem giá trị của món

đồ. Nhưng tương lai có thể bán nó hay không thì phải xem mọi người đánh
giá khả năng kiếm tiền của nó. Một khi dân chúng tình nguyện buôn bán
món nợ, khi mà ai ai cũng dùng nó kiếm lời, sợ là có thay đổi hoàng đế
cũng tuyệt đối không chặt đứt nổi công cuộc buôn bán này.”

Cố Cửu Tư hơi kích động nói, “Ta phải nghĩ ra biện pháp khiến món nợ

này trở nên béo bở, mỗi tháng đều có thể giao tiền lãi. Mọi người thấy tiền
thì tất nhiên món nợ cũng sẽ liên tục được kinh doanh.”

“Đúng vậy.” Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn góp ý, “Ngươi có thể chia món

nợ này thành nợ dài hạn và ngắn hạn cho mọi người thoải mái lựa chọn. Nợ
dài hạn lãi cao, nợ ngắn hạn lãi thấp. Tiền lãi phát theo tháng, tuyệt đối
không khất nợ. Bá tánh có thể tự do mua bán. Ví dụ như người có nợ kỳ
hạn ba năm nhưng mới hai năm mà đã muốn dùng tiền thì sẽ bán món nợ
này đi. Nếu người khác ham muốn tổng vốn và lãi của món nợ này thì sẽ
đưa ra cái giá thích hợp để mua.”

“Một khi đã mua bán, có người muốn mua nhanh, có người muốn bán

nhanh, như vậy dòng tiền cũng nhanh chóng luân chuyển. Đến cuối cùng
thì tiền lãi chẳng còn quá quan trọng, mọi người nhất định muốn nắm đúng
thời cơ để mua bán chuẩn xác.”

Đầu óc hai người hoạt động càng lúc càng nhanh, bọn họ bắt đầu cấp tốc

định ra phương án.

Liễu Ngọc Như luôn có biện pháp trong việc làm thế nào để bán sản

phẩm, Cố Cửu Tư thì càng quen thuộc với việc tạo nên quy tắc.

Hai người thảo luận cả đêm, mãi đến nửa đêm mới hoàn thành. Cố Cửu

Tư viết sổ con, Liễu Ngọc Như chịu hết nổi liền ngủ gục.

Lúc Cố Cửu Tư viết xong sổ con, hắn nhìn sắc trời rồi quyết định ngủ

nửa canh giờ. Hắn cẩn thận nằm lên giường, Liễu Ngọc Như mơ mơ màng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.