Thẩm Minh khen ngợi như vậy cũng chẳng khiến sắc mặt Liễu Ngọc
Như biến đổi.
Sau một hồi giao lưu, Liễu Ngọc Như xác nhận Ấn Hồng nói đúng;
người này là đồ ngốc.
Nhưng kẻ ngốc cũng có ưu điểm. Ít nhất vào thời điểm này, so với mấy
gã nam nhân cao lớn ngoài kia cứ nhìn chòng chọc các nàng thì Thẩm
Minh khiến nàng yên tâm hơn hẳn. Thẩm Minh dõi theo nàng âm thầm
quan sát bên ngoài, biết nàng lo lắng về đám ngoài kia bèn dựa vào cây cột,
vẫn ngậm cỏ mà nói, “Yên tâm đi, ta đã nói với bọn họ muốn cưới ngươi,
họ sẽ không động vào ngươi. Có điều nếu bọn họ phát hiện ngươi chẳng
chịu làm cô vợ nhỏ của ta thì không biết lúc ấy sẽ thế nào.”
Ấn Hồng nghe vậy liền sợ hãi, nàng ấy co rúm người ở bên cạnh Liễu
Ngọc Như. Liễu Ngọc Như vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy rồi hơi gập nửa
người trên mà nói, “Đa tạ công tử.”
“Thế lấy thân báo đáp đi.” Thẩm Minh thẳng thắn đề nghị, nhìn nàng
không chớp mắt, “Bây giờ ngươi cự tuyệt thì ta sẽ ngày ngày hỏi, sớm
muộn gì ngươi cũng đồng ý. Nên tốt nhất ngươi đồng ý luôn, ngày mai
chúng ta bái đường thành thân, bớt được bao chuyện phiền phức.”
“Thẩm công tử,” Liễu Ngọc Như do dự hỏi, “chuyện thành thân mà ngài
qua loa vậy sao?”
“Ta trịnh trọng lắm rồi đấy.” Thẩm Minh lập tức phản bác, “Ngươi nhìn
người khác xem, toàn là hợp ý rồi thấy đẹp mắt liền khiêng về luôn. Ta
không chỉ khiêng ngươi về mà còn nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm với
ngươi.”
Liễu Ngọc Như: …