Những lời này được hắn nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, Liễu Ngọc
Như bưng chén trà, tay run run. Ánh mắt của Diệp Thế An nhìn về phía
mặt hồ bên ngoài quán trà, sắc mặt hắn chẳng chút dao động, “Vận nhi xinh
đẹp nên Vương Thiện Tuyền thèm nhỏ dãi từ lâu. Sau khi phụ mẫu chúng
ta qua đời, ông ta tới cầu cưới Vận nhi làm thiếp thất. Ông ta lén phái người
nói với Vận nhi rằng nếu từ chối sẽ giết ta; Vận nhi muốn bảo vệ ta nên
đồng ý. Lúc đó ta bận rộn tang sự của phụ mẫu, không chú ý nhiều tới muội
ấy, vì thế muội ấy bị Vương Thiện Tuyền dùng kiệu nhỏ nâng vào trong
phủ.”
Liễu Ngọc Như như muốn ngừng thở khi nghe đến đây.
Nàng và Diệp Vận cùng nhau lớn lên. Dù ban đầu nàng tiếp cận Diệp
Vận vì muốn dựa vào nàng ấy để thân thiết với Diệp gia hơn. Song trái tim
mọi người đều làm bằng thịt, nhiều năm kết thân trong chốn khuê phòng,
Diệp Vận đã trao khăn tay với nàng. Cô nương kia từ trước đến nay kiêu
hãnh, đích nữ của thế gia cao quý, mắt cao hơn đầu. Diệp Vận thường bảo
thanh niên tuấn kiệt đất Dương Châu chẳng lọt được vào mắt nàng ấy, nàng
ấy muốn đi Đông Đô kén rể.
Một người như vậy mà phải làm thiếp của lão già Vương Thiện Tuyền?!
Lửa giận trong lòng nàng sôi trào nhưng nàng không thể nói thành lời.
Diệp Thế An ngước nhìn nàng, nhàn nhạt nói, “Ta biết muội thân với muội
ấy nhưng đừng quá khổ sở, cứ bình tĩnh đã. Hôm nay chúng ta đi đón muội
ấy, sau này ta sẽ xóa sạch những ngày tháng vừa qua và tìm cho muội ấy
một gia đình tốt.”
“Huynh nói phải.”
Liễu Ngọc Như tức giận thở thật mạnh, nàng nỗ lực trấn định bản thân,
“Huynh về phủ chuẩn bị trước đi. Lúc hoàng hôn, huynh hãy cùng Vận nhi
rời thành, ta ở ngoài thành đón huynh.”