- Anh bạn nên đi nghỉ một chút - Giọng ông ta lạc hẳn - Đánh một
giấc thật dài cho tỉnh táo. Mọi việc ở đây có tôi.
Anh chàng mỉm cười nửa miệng:
- Tôi muốn nói đến cái chết của ông tướng.
- Thế nào?
- Xác ông ta được chôn trong ngôi mộ. Đúng không?
- Chính xác là như vậy. Chúa ơi, thật ra anh bạn muốn nói điều gì?
- Chúng đến trộm lấy xác ông ta rồi mang đi mất.
Chấp hai tay lại, vẻ hoảng loạn hiện trên nét mặt ông ta:
- Trộm lấy xác chết. Chúa ơi! Mà bọn chúng là ai?
- Tôi cũng muốn biết điều đó. - Anh ta nghiến hai hàm răng lại - Tôi
ước gì biết được. Nếu tôi biết được... tôi sẽ lần theo dấu vết của chúng tìm
đến tận hang ổ. Ông nói đúng, ông bác sĩ à. Tôi có chút kích động. Tôi
muốn giải quyết chúng một trận chiến đầy máu và nước mắt.
- Ôi thi thể của ngài O’Mallock. - Ông ta rên rỉ - Nhưng làm sao chúng
có thể trộm cắp được?
- Cắt miếng sắt bao quanh quan tài, giở nắp ra rồi lấy xác chết mang
đi.
- Quan tài bị mở nắp à? - Hơi thở ông ta dồn dập.
- Nắp quan tài sau đó được đóng lại. Thoáng nhìn vào chẳng ai biết
điều gì đã xảy ra.
- Nhưng làm sao anh bạn biết được?
- Tôi dự định đến đó làm cuộc khám nghiệm tử thi. Tôi tin rằng ông ta
bị đầu độc chết, ông Watts à.
Mặt trắng bệch, ông ta buông rơi mình xuống chiếc ghế.
- Ôi Chúa! Hơi thở của ông bác sĩ dường như nín lại.
- Chẳng có Chúa ở đây. - Weldon bực tức thốt - Bọn trộm cắp đang
khuấy động căn nhà này. Ông bác sĩ, ông hãy tiêm cho cô Hellen một mũi
an thần.
- Anh bạn muốn gì? - Gương mặt trắng bệch bây giờ run rẩy dữ dội.
Nỗi sợ hãi đang chế ngự tâm hồn ông ta.
- Bởi vì tôi muốn kể cho cô ta nghe điều khủng khiếp ấy.