ban nãy ngập tràn trong tâm trí anh thoắt ẩn, thoắt hiện rối rắm cả lên làm
anh chàng không thể chợp mắt được.
Nằm hồi lâu cũng chẳng ngủ được, anh ta ngồi dậy cố xua đi bao
nhiêu ý tưởng mịt mờ, không lời giải đáp. Bước ra khỏi phòng, anh ta rảo
bước về phía ngọn đồi. Ngang qua ngôi mộ của ông O’Mallock, anh ta
đứng lại và tự nhủ, đúng ra anh ta nên kể sự cố xảy ra một cách rành mạch
có lẽ đã thuyết phục được Hellen rời khỏi ngôi nhà. Nhưng chắc gì, ý của
cô ta thật khó lay chuyển, đầy vẻ cố chấp.
Rời ngọn đồi, anh ta đi xuyên qua cánh rừng thông. Gió mát dìu dịu,
khoảng bóng râm rộp kín bầu trời đánh thức cơn buồn ngủ trong người anh
ta. Đảo mắt nhìn quanh tìm một nơi thích hợp để đánh giấc trước khi anh ta
trở về đối diện với thực tế nan giải đang vây kín ngôi nhà O’Mallock.
Bỗng có tiếng sột soạt từ bụi rậm gần đó, anh ngước nhìn và thoáng
trông thấy bóng dáng một người đàn ông. Bước đến gần thật khẽ, anh ta
nghe có tiếng lầm bầm cau có:
- Đất gì mà trơn trợt ghê. Chắc hôm nay tao té gẫy cổ quá.
- Mở mắt to ra mà nhìn. Bớt cái miệng chút xíu đi! - Một giọng khác
cất lên.
- Chung quanh đây chẳng có ai hết.
- Sao mày biết?
- Mày không nghe thấy à? Đằng xa có con sóc đang gặm hạt trạch đấy.
Cuộc đối thoại bỗng nhiên dừng lại. Đảo mắt một vòng, anh ta nhận
thấy có một cây mà nếu núp vào đó sẽ tiện bề quan sát. Di chuyển về
hướng đó, anh ta lên đạn sẵn cây súng cầm trên tay, đôi mắt căng ra nhìn,
đôi tai dỏng lên lắng nghe.
- Cái thằng ngu ngốc. Ý tao không muốn nói đến cái cây. Tao muốn
nói đến hắn ta đấy.
- Ai?
- Thằng Weldon chứ còn ai.
- Weldon à, tao cóc sợ thằng nào.
- Đến chừng nào trúng một phát ngay lưng mày mới biết.
- Này, nói chuyện với mày chán quá.