- Ông ngủ quên bỏ cả bữa cơm trưa. - Giọng bà ta thân thiện.
- Cái đó gởi cho tôi à? - Anh ta chỉ vào bao thư trên tay bà bếp.
- Vâng!
Đón lấy bao thư và xé ra, anh chàng nhẩm đọc:
“Tôi đang lâm vào tình trạng nguy ngập. Ông có thể giúp tôi không?”
F.L.
Weldon tự nhủ, Francesca Lauguarda lâm vào tình trạng nguy hiểm
cần anh ta giúp sức?
Bỏ lá thư vào túi áo, anh chàng đứng dậy?
- Ai mang lá thư đến?
- Nó có thuốc độc à? - Mở to mắt, bà Maggie hỏi lại.
- Cũng có thể. Nhưng ai mang nó đến? Hay là ai quăng nó ngoài cửa?
- Một quý ông thành thị. Ông ta đang ngồi trong chiếc xe rất đẹp ở
dưới nhà...
Chẳng đợi bà ta dứt lời, Weldon chạy nhanh xuống lầu, súng kẹp sát
bên nách. Bước từng bước cẩn thận ra phần cuối ngôi nhà, ngay trong cửa
của khoảng sân trong, anh ta thấy một chiếc xe màu xanh, không mui và
trên ghế trước bóng dáng của người quen cũ, Cunningham.
Anh ta tiến đến, lòng băn khoăn nghĩ ngợi. Cunningham chìa tay ra
bắt rất thân thiện.
- Có khỏe không? - Ông ta chào không chút màu mè.
- Ông bạn có biết gì về lá thơ này không? - Weldon hỏi.
- Không hề.
Đời luôn có những trò lường gạt, tốt hơn hết là làm ngơ, anh chàng
thầm nghĩ. Nhưng Weldon cũng mong muốn biết được sự thật.
- Cunningham, nếu ông không biết gì, sao ông lại mang nó đến?
- Tôi được một bao thư đã dán kín và người ta yêu cầu tôi gởi nó cho
ông bạn. - Giọng Cunningham thật từ tốn.
- Ông vẫn thường chạy lòng vòng để đưa thư à?
- Này Weldon, tôi thật sự coi ông là một người bạn. Tôi không thích bị
đối xử như một kẻ trộm cắp.