- Tôi biết một con đường ngắn hơn. - Giọng Cunningham vang lên vẻ
hối tiếc.
- Ngắn hơn khoảng một phần tư đoạn đường này. Nhưng mà cứ để cô
ta chờ một chút.
Bây giờ họ vượt ra khỏi thung lũng, thấp thoáng phía trước có ánh
sáng của ngôi nhà nhỏ.
- Đây là nhà của Jorram - Cunningham lên tiếng - Tối nay, cô ta được
mời đến đây.
Cunningham tắt máy, xe vẫn lướt qua hàng bụi rậm cao rồi đến
khoảng sân trống. Sáu, bảy chiếc xe khác cũng có mặt ở đó. Ông ta nhìn
quanh quất quan sát cẩn thận từng chiếc một rồi thì thầm, giọng cay đắng.
- Cô ta được mời tối nay.
Cunningham dẫn đường đi trước. Họ băng qua những bụi cây rồi đến
một bên của ngôi nhà. Tiếng đàn thoát ra ngoài cửa sổ và có tiếng hát của
đàn ông cất lên.
- Đó là Loomis. Jack Loomis tội nghiệp. Nào hãy đợi một chút. Chờ
tiếng hợp xướng của ban đồng ca. Nếu cô ta có ở đó thì...
Vừa lúc đó, tiếng đồng ca vang lên, lẫn trong đó là một giọng nữ cao
lảnh lót hòa với điệu nhạc vui vẻ, êm tai.
- Cô ta ở đây. Xin Chúa cứu rỗi linh hồn của ông đi Lew.
Weldon đi theo ông ta đến cửa trước, rồi đến một phòng khách nhỏ.
Hàng đống áo khoác đặt trên cặp ghế. Nón quăng tứ tung khắp sàn nhà.
Một cánh cửa khác mở ra ở cuối phòng. Khi họ bước vào, một gã to béo,
mặt ửng hồng, miệng mỉm cười đến chào. Đôi mắt hắn ta cứ láo liên như
con chồn đèn.
- Cô ta ở đây à? - Cunningham lên tiếng.
- Vâng. Chỉ đến đây khoảng 5 phút trước.
Lúc này bài hát chấm dứt và tiếng vỗ tay vang lên rất nhiệt tình. Gã
đàn ông to béo quay người lại rồi cũng vỗ tay theo.
- Jorram, đây là Weldon.
Jorram gật đầu chào, chìa tay ra bắt.