- Mời vào! Chúng tôi thiếu ánh sáng nhưng không thiếu rượu đâu.
Ông bạn dùng gì?
- Nước lọc. - Weldon đáp lại.
- Đang làm việc à? Tôi có biết ông bạn không? - Jorram hỏi.
- Không.
Jorram dẫn họ bước đến gian phòng kế bên rất nhỏ. Trên những thùng
cạc tông úp ngược, những chiếc ghế lung lay có bảy, tám người đàn ông.
Quan sát từng người một với con mắt nhà nghề, Weldon nhận thấy họ là
những người đàn ông đầy nam tính, không hề có dáng vẻ tội phạm.
Đằng xa kia, Francesca Laguarda trong bộ áo blu ka ki mang váy và
giày cỡi ngựa. Chính bộ quân áo này làm Francesca nổi bật hơn. Thoáng
nhìn Weldon, cô ta giật mình có vẻ hoảng sợ pha lẫn nụ cười trên môi.
Jorram giới thiệu Weldon với cả phòng lần lượt những cái bắt tay gật
đầu chào, ánh mắt nồng nàn đến với anh ta. Tâm hon Weldon trở nên nhẹ
nhõm hơn. Từ chiều đến giờ, anh ta cứ trĩu nặng ưu tư với việc bỏ mặc
Hellen trong căn nhà trên ngọn đồi cao. Anh ta cứ sợ Francesca dụ anh ta đi
vắng nhằm mục đích hãm hại cô gái tật nguyền. Thế nhưng bây giờ anh ta
đã quên hết băn khoăn và sợ hãi. Với những con người như thế này, lòng
anh ta thanh thản lạ thường. Đã lâu rồi, anh ta phải vắt óc ra mà làm việc,
suy tính, không có những giây phút thảnh thơi. Giờ cũng là cái dịp, anh ta
nghĩ vậy.
Francesca tiến đến không hề có nụ cười thỏa mãn thích thú, chỉ nắm
lấy tay Weldon rồi nhìn thật lâu vào mắt anh chàng.