Wilbur nhắm mắt lại thầm nghĩ, anh ta rất thích đánh nhau như bất kỳ
gã đàn ông nào. Nhưng còn Weldon, cái bộ mặt hung dữ, đáng sợ ấy anh ta
biết quá rõ.
Mở mắt ra, anh ta nâng ly lên môi.
- Đúng là anh bạn tốt. Ben. Bây giờ báo cho Dickinson hay, nếu được
hãy đưa cho hắn khẩu súng.
Lấy tay chỉ cô gái, Wilbur chồm người qua bàn, gật đầu với
Dickinson:
- Weldon đằng sau lưng tôi. Họ đến để giải thoát cho ông. Tôi sẽ giúp
sức. Đưa tay xuống. Tôi đặt khẩu súng ngay đùi.
Wilbur tằng hắng, thò tay lấy một hộp diêm, mồi thuốc, tay còn lại đút
xuống bàn tìm khẩu súng rồi đặt vào khoảng giữa hai đầu gối.
Một gã đàn ông mặt mày hốt hoảng chạy từ ngoài đường vào, tiến đến
bên Cabrero, níu lấy tay hắn.
- Mày muốn gì?
- Tôi mất ba con lừa. Bây giờ tôi nhận ra chúng. Chúng ở đằng kia.
- Mày là thằng khùng.
- Một thằng lưu manh chết tiệt dẫn chúng đi. Cả ngày hôm nay, tôi
kiếm chúng khắp đường phố. Thật tội nghiệp nếu tôi bị mất chúng, tôi sẽ
phá sản. Xin ngài hãy giành lấy công bằng cho tôi.
- Lưu manh à?
Cabrero đột nhiên nhớ ra điều gì, đưa mắt dò xét ba tên lạ mặt trong
quán.
- Khi tớ làm rơi cây đàn, đó là tín hiệu. - Weldon khẽ nói với Wilbur.
Wilbur lặp lại câu ấy với Dickinson.
Đằng xa, Cabrero thấy gã chơi ghi-ta chồm người sát Wilbur, môi hắn
ta mấp máy. Rồi Wilbur chồm người, miệng anh ta nhóp nhép...
Để đáp lại, Dickinson lấy chai rượu rót đầy ly, đưa lên ngang miệng.
Sáu tên anh chị Mexico cười nói, la hét, dùng tay chỉ trỏ. Chừng như
quá vui thích chúng như muốn bò lăn bò càng quên cả nhiệm vụ canh gác.
Cabrero quay lại chỗ cánh cửa của quán cà phê, gọi hai tên phục vụ: