Chương 18
Anh ta thấy gì?
Sau giữa trưa một chút, Wilbur đến nơi. Đang mơ mơ màng màng
bỗng Weldon thức giấc: có tiếng chân ai đó vang vang trong phòng khách.
Thoạt đầu, anh chàng cứ nghĩ là ông bác sĩ. Nhưng cái âm điệu nhịp nhàng
này quả không phải là ông ta rồi.
Bà Maggie dẫn ông khách đến cửa phòng đọc sách, đứng chờ một lúc
cho đến khi Weldon xuất hiện. Khi cánh cửa khép lại, ngồi xuống bên cạnh
cửa sổ, họ nhìn nhau mỉm cười. Họ đã từng sống với nhau một thời gian
dài. Thật sự họ không phải là những người bạn nhưng họ tôn trọng lẫn
nhau, cùng chia sẻ cay đắng ngọt bùi.
- Trò chơi này có quan trọng không Lew? - Wilbur hỏi.
- Này, Ben! - Weldon đáp lại - Không phải là trò chơi. Một trò xiếc ba
vòng mới đúng.
- Cậu phải theo dõi ba vòng cùng lúc à?
- Mong rằng là như vậy, sô diễn vẫn nằm trong bóng tối. Tớ phải căng
mắt để quan sát.
- Tớ tham dự được không?
- Cậu phải đứng ngoài. - Giọng Weldon quả quyết - Chưa cần đến tài
năng của cậu ở đây.
- Nhưng còn cái này? - Wilbur chỉ vào túi da nhỏ đang xách.
- Một cô gái bệnh lao nằm cách đây hai phòng. Cậu đến xem giúp
giùm tớ một cái. Nhớ rằng, cậu đến đây chẳng qua để thăm viếng bạn bè.
Mong rằng mọi việc sẽ ổn thỏa. Cô ta rất tinh tế, nhạy cảm.
- Tinh tế như thế nào? - Wilbur đùa.
- Trong mọi lãnh vực. Cô ta thật tuyệt vời.
- Dĩ nhiên là xinh đẹp đúng không? - Wilbur thú nhận.
- Nhưng cô ấy thiếu tinh tế, nhạy cảm phải không? - Wilbur tiếp - Sắc
đẹp là ánh sáng Lew à. Nó không thể chiếu từ ngọn đèn bừng sáng.
- Cậu sẽ rút lại lời nói khi nãy nếu gặp cô ta. Cô ta sắp chết. - Giọng
Weldon vang lên, người anh ta nghiêng một chút - Tớ muốn nói là... -
Weldon giải thích - Ông bác sĩ chăm sóc cô ta cứ một mực cho rằng cô ta