TRUYEN CHON LOC NUOC NGOAI TAP 1 - Trang 56

“Xin chào ngài!”

“Ừ, chào!” Sankar đi rồi. Gã thượng lưu hể hả nhìn theo bóng anh đi,

lẩm bẩm! “Ờ, châm ngôn của ta là… với người…”

Sớm hôm sau, Sankar lên phố mua sắm. Anh mua cho em gái mấy

vuông lụa, cho mẹ chiếc kính lão, cho các cháu dăm chiếc đồ chơi bằng
thiếc sơn màu. Trở về nhà trọ, anh xem sổ nợ và trả hết các khoản nợ nần
trong tháng. “Hôm nay, ta lên đường,” anh tự nhủ. “Ta sẽ về quê…” Lòng
anh rạng rỡ niềm vui. Anh cho người dọn buồng một ru pi. Thu xếp gọn
chiếc va li, gấp chăn màn, anh đảo nhìn căn gác thượng lần cuối cùng. Trước
lúc phải xa rời căn “nhà chòi” quen thuộc, ám khói, anh không khỏi bùi
ngùi. Gần mười một giờ sáng, Sankar ra đến bến xe hơi. Xe sắp nổ máy.
Anh đã ngồi yên vị trên đệm xe. Chỉ sáu giờ chiều, là anh sẽ về đến nhà.
Chao! Mẹ anh sẽ ngạc nhiên xiết bao! Anh sẽ chuyện trò thâu đêm với mọi
người, kể cho họ nghe về gã bợm rượu…

Anh bừng tỉnh khỏi những ý nghĩ miên man. Một thầy đội xếp đứng

trên bậc xe nhẹ đập vào vai anh, hỏi:

“Anh là Sankar!”

“Vâng!”

“Xuống xe, đi theo tôi!”

“Tôi phải về quê…”

“Nhưng, anh chưa thể đi được.”

Viên đội xếp đặt chiếc va li và gói chăn màn của anh lên đầu một người

phu. Họ đi về phía Sở cẩm. Ở đó, Sankar bị họ dồn hỏi rất nhiều, bị lục lọi
khám xét, họ thu tất cả số tiền anh có. Viên chánh tổng ngắm nghía tờ giấy
một trăm ru pi. “Ờ, cùng một loạt số. Lấy ở đâu ra? Khai thật đi…”

Rồi viên chánh cẩm lập tức đứng lên, nói: “Theo ta đi ngay đến nhà

ông ấy…” Sankar nhìn thấy ông chủ của anh ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài
hành lang, nét mặt rất mệt mỏi. Gã mời viên chánh cẩm ngồi, rồi với giọng
rầu rĩ, nói với Sankar: “Sankar, bấy nay tôi không ngờ, anh lại là con người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.