TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 412

Sáng hôm Noel mặt trời vừa mọc thì cơn bão cũng ngớt. Chuông vang

lên ở tất cả các nhà thờ. Từ mỗi nhà, ngay cả căn lều tồi tàn nhất, bốc lên
trời xanh một làn khói giống như khói hương trên bàn thờ các thần ở xứ
Gaule thuở xưa. Biển cả dần dần trở lại yên tĩnh. Trên một chiếc tàu lớn,
vừa chống chọi một đêm với phong ba, ngươi ta đã kéo tất cả cờ xí lên để
mừng ngày lễ lớn. Thủy thủ kêu lên:

- Thôi nó đổ rồi, cái cây sồi cổ thụ ta vẫn dùng làm mục tiêu trên bờ biển

đổ mất rồi? Chắc bão đã làm đổ cây đêm qua. Chẳng còn cây nào có thể
thay cây sồi để làm mục tiêu cho ta nữa.

Đó là bài điếu văn ngắn ngủi, nhưng thấm thía viếng cây sồi cổ thụ.

Sồi nằm sóng sượt trên bờ biển phủ tuyết, và trên tấm vải liệm ấy vang

lên tiếng hát và tiếng cầu nguyện của những người thủy thủ.

Mỗi người trên tàu cảm thấy lòng mình dâng lên theo tiếng hát và tiếng

cầu nguyện, hệt như cây sồi cổ thụ trong giấc mơ cuối cùng của sồi, sáng
ngày Noel.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.