TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 414

- Làm gì ông chẳng nghĩ ra ngay được một truyện. Mẹ cháu vẫn bảo rằng,

một vật ông nhìn thấy, mỗi điều ông để ý đến là thành một truyện kia mà.

Ông cụ nói:

- Nếu là truyện có thật thì tự chúng đến với ông, vỗ vào trán ông và bảo

ông: “Thưa, tôi đây!”

- Thế có truyện nào sắp đến vỗ trán ông chưa, hả ông?

- Có, có, nhưng truyện cũng giống như các bà quý phái, lúc thích thì họ

mới đến. Đây rồi! - Cụ bỗng kêu lên - Tóm được rồi! Chú ý nhé! Truyện
đang ở trên cái ấm kia kìa!

Cậu bé nhìn cái ấm: nắp ấm từ từ mở ra và mấy bông hoa hương mộc

tươi tắn, trắng tinh dần dần nhô ra khỏi miệng ấm. Những đóa hoa ấy mọc
trên những cành to và dài, đang vươn ra tứ phía, chui ra cả từ vòi ấm và
đang lớn dần, lớn lên mãi. Chẳng mấy lúc cả một cây hương mộc tuyệt đẹp
mọc ra, vén màn, vén rèm mà xòa cả vào giường cậu bé. Lắm hoa làm sao
và thơm làm sao kia chứ! Giữa đám cành lá hiện ra một bà già, trông dịu
dàng đáng mến, mặc một bộ áo dài thật đẹp, màu xanh như lá cây và dính
đầy hoa hương mộc. Thoạt nhìn không thể nào phân biệt nổi áo ấy bằng vải
hay bằng hoa lá thật.

Cậu bé hỏi:

- Ông ơi, bà cụ đáng yêu kia tên là gì hả ông?

Ông cụ kể:

- Người La Mã và Hy Lạp thời xưa gọi là Lâm tuyền thần nữ, nhưng

chúng ta ngày nay không hiểu được danh từ ấy nữa rồi, cho nên dân
Copenhagen chúng ta gọi bằng một tên dễ hiểu hơn: Hương mộc tinh. Cháu
hãy lắng tai nghe ông kể và chú ý nhìn cây hương mộc.

Ngay trong phố ta ở có một cây hương mộc giống hệt cây này, cũng to và

đầy hoa, mọc trong một xó vườn nhỏ tồi tàn. Một buổi chiều nắng đẹp có
hai cụ già ngồi dưới gốc cây, một người lính thủy già và vợ. Hai cụ đã có
cháu và sắp sửa làm lễ kỉ niệm ngày cưới lần thứ năm mươi, nhưng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.