Cách đây hơn 100 năm.
Phía sau rừng, gần các hồ lớn, là một tòa lâu đài cổ có hào sâu bao quanh,
trong hào mọc đầy cây cối, và lau sậy. Sát bên cầu, đi vào cổng cái, có một
gốc liễu cổ thụ nghiêng mình xõa cành lá trên mặt hào. Một cô bé chăn một
đàn ngỗng đang qua cầu.
Trong khe núi bỗng vang lên tiếng kèn săn và tiếng vó ngựa.
Cô bé chăn ngỗng vội vã xua đàn ngỗng ra khỏi cầu để tránh đoàn người
săn bắn đang phi ngựa về. Họ phóng nhanh đến nỗi cô phải nhảy vội xuống
một bên thành cầu để khỏi bị hất ngã.
Cô bé xinh xắn, mảnh dẻ, nét mặt dịu hiền, đôi mắt sáng ngời. Lão chúa
đất không nhận thấy điều đó. Trong lúc phóng ngựa hắn quay tít chiếc roi
ngựa cầm trong tay. Vốn tàn bạo, hắn cảm thấy khoái chí khi quất cô một
roi trúng giữa ngực làm cô ngã nhào.
- Người nào chỗ nấy! - Hắn quát lên rồi cười ồ, rất khoái trá về hành
động của mình, và những đứa khác cũng cười theo. Cả bọn làm ầm ĩ, chó
sủa vang và người ta nghe loáng thoáng câu hát cổ:
- Đàn chim đẹp theo gió bay về…
Cô bé chăn ngỗng đáng thương bị quật ngã, khóc sướt mướt, cô túm được
một cành liễu rủ, nên người bị treo lửng lơ trên mặt nước.
Đoàn người săn bắn qua rồi, cô mới vùng vẫy để thoát thân, nhưng cành
liễu gẫy và cô sắp rơi ngã lộn nhào vào bụi lau thì một bàn tay khỏe mạnh
bỗng nắm lấy cô.
Đó là anh chàng bán giày rong đã nhìn thấy cô từ đằng xa và vội chạy lại
cứu cô.
- Người nào chỗ nấy! - Anh vừa mỉa mai nhắc lại lời tên chúa đất rồi đặt
cô bé bên lề đường.