TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 435

Nói rồi anh cắm cành liễu gẫy vào chỗ của nó. Nói là “chỗ của nó” kể

cũng quá đáng, đúng ra là anh cắm xuống đất xốp và bảo cây rằng:

- Nếu mọc được thì mọc lên và hãy cho cái bọn ở trên cao kia một cái sáo

kêu tốt nhé.

Xong anh đi vào lâu đài, nhưng vì thân phận bé nhỏ nên anh không vào

phòng khách. Anh trà trộn với bọn người hầu, họ xem hàng của anh và mua
cho anh mấy đôi giày.

Xung quanh một cái bàn lớn, ở trên gác, vang lên một thứ tiếng huyên

náo, đáng lẽ phải là tiếng ca lời hát, song bọn khách ấy chỉ cố gắng được
đến thế, khiến tiếng hát của chúng nghe như tiếng la hét hoặc tiếng chó sủa,
bọn chúng đang chè chén.

Rượu vang và bia chảy như xối vào bình, vào cốc. Đàn chó cũng được

vào phòng tiệc. Một gã trẻ tuổi cầm lấy tai dài của chó lau bọt mép cho
chúng rồi lần lượt ôm lấy chúng mà hôn hít.

Bọn chúng cho gọi anh hàng giày lên, nhưng mục đích chỉ là để trêu chọc

anh mà thôi. Chúng bắt anh chàng khốn khổ ấy uống rượu vang đựng vào
một chiếc bít tất. Chúng giục anh:

- Mau lên!

Cái trò chơi quái dị đến nỗi chúng cười lên như phá. Đoạn chúng xoay ra

cờ bạc. Hàng đàn súc vật, những trang trại và đất đai được chúng đem ra đặt
cược với nhau.

- Người nào chỗ nấy! - Anh thợ giày kêu lên khi anh vừa thoát khỏi cái

nơi dâm loạn rượu chè cờ bạc ấy. Đường cái mới chính là chỗ của anh ta,
chứ không phải nơi nhà cao cửa rộng kia.

Cô bé chăn ngỗng từ con đường nhỏ cũng ra hiệu tỏ vẻ đồng tình với anh.

Nhiều ngày tháng trôi qua. Cái cành liễu gẫy mà anh thợ giày đã cắm

xuống bờ hào trở nên xanh tươi, nhú lên những mầm non. Cô bé rất lấy làm
sung sướng, thấy liễu đã bén rễ, vì cô cho rằng cây liễu ấy hình như là của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.