nhiều tác giả
Truyện Cổ Phật Giáo
PHƯỚC BÁO HIỆN TIỀN
Thuật giả: Thích Ðức Tâm
Dắt một người mù qua đường, cho người đứt tay miếng giẻ rách, lượm cây
gai giữa đường, cho con kiến hạt cơm, đều gọi là bố thí.
Ngày xưa ở xứ Hòa Na, dân chúng phần nhiều tín ngưỡng Phật giáo. Có vợ
chồng chàng Kế Sa La cũng nhờ ảnh hưởng tinh thần ấy, mà nổi tiếng đôi
vợ chồng hiền đức.
Nhà Kế Sa La rất nghèo, hằng ngày phải vất vả hai sương một nắng, tranh
đấu với bát cơm manh áo; nhưng vợ chồng vẫn vui vẻ thân mật, an phần
trong cảnh thanh bần, không bao giờ vì tiền tài danh vọng, mà làm hoen ố
được lòng trong sạch của đôi vợ chồng chàng. Ngoài ra, chàng lại không
quên đem chánh pháp mà mình đã hiểu biết, khuyến khích mọi người trở về
đường thiện; mà chàng có thể đảm đương.
Thuở ấy, miền ngoại ô xứ Hoà Na vừa bị mất mùa, lại thêm nạn tật dịch,
nên dân chúng miền ấy đói và chết rất nhiều. Các nhà hảo tâm trong xứ
hiện thời, hoặc chung hoặc riêng, đến chùa tổ chức nhiều cuộc bố thí.
Trước nhờ các Tăng sĩ cầu nguyện cho những kẻ vừa bỏ mình vì tật dịch
được siêu thoát và nạn tật dịch đương hoành hành mau chấm dứt; sau đem
các phẩm vật phân phát cho các nạn nhân đói khổ.
Vì vất vả theo sinh kế, vả lại cũng ít lui tới các phương xa, nên nạn tật dịch
đói kém hoành hành ở ngoại ô vợ chồng Kế Sa La không hay biết gì cả.
Theo lệ thường, sáng nào Kê Sa La cũng cùng vợ chia nhau đến các nhà
điền chủ để làm mướn. Nhưng lạ thay, sáng nay Kế Sa La đi một đoạn
đường lại gặp những vị trưởng giả, khăn áo chỉnh tề, theo sau những tên gia
đinh hì hục mang gánh gạo cơm mền áo... gặp hai ba phen như thế, Kế Sa
La khống ngớt ngạc nhiên, dừng lại hỏi: Chàng mới biết vùng ngoại ô đang
bị nạn và những bậc trưởng giả này đem các phẩm vật đến chùa để mở
cuộc bố thí. Bị kích thích bởi tình đồng loại, lại thêm tủi cho số phận nghèo
nàn của mình; trong khi đồng bào đang lâm cơn đói khổ mà mình không có