nhiều xe cộ, lính tráng, tấp nập khuân chở những thùng dầu, đèn và cả
những chiếc lồng đèn ngũ sắc rực rỡ.
Hỏi thăm, bà lão hành khất biết đó là lễ vật của nhà vua đem cúng dường
Phật và giáo hội.
Hình tướng trang nghiêm của Phật và các thầy Tỳ kheo lại hiện về trong óc
bà. Bà vui hẳn lên và rất tán thành việc làm có ý nghĩa của nhà vua. Và xét
lại tự thân, thấy mình chưa làm được một công đức nào đối với Phật và
giáo hội, bà tự nghĩ phải sắm phẩm vật để cúng dường mới được. Thò tay
vào bị, bà lão moi ra vỏn vẹn chỉ có hai tiền. Một sự quyết định nhanh
chóng trong lòng khiến bà hoan hỷ đi ngay vào một cái quán gần đấy...
- Thưa cậu! Làm ơn bán cho tôi hai tiền dầu thắp.
- Bà mà mua dầu làm gì? Sao không mua đồ ăn lại mua dầu, nhà cửa đâu
mà dầu với đèn!
- Thưa cậu! Tôi thường nghe các bậc hiền đức trong làng bảo: "Ngàn năm
muôn thuở mới có một đức Phật ra đời; người nào có nhiều phước duyên
lắm mới được gặp". Hôm nay tôi may mắn được gặp nhưng chưa có lễ mọn
nào để dâng hiến lên Ngài. Ðiều ấy làm tôi vô cùng ân hận. Nhân tiện vua
A Xà Thế sửa soạn đèn đuốc để dâng lên Ngài và giáo hội, tuy nghèo khổ,
tôi cũng xin nguyện đem hai tiền mới xin được đây mua dầu dâng ánh sáng
lên Ngài.
Nghe bà lão hành khuất tỏ tấm lòng chân thiệt đối với Ðấng Giác ngộ,
người chủ quán nhìn bà một cách cảm mến và hạ giọng: Hai tiền chỉ được
hai muỗng, nhưng tôi xin tặng bà ba muỗng nữa là năm, và cho bà mượn
luôn vịt đèn này. Mong bà nhân cho.
Sau khi cám ơn người chủ quán, bà lão ra về với bao niềm hoan hỷ vì được
người khác biểu đồng tình và giúp mình trong công việc phước thiện.
Trời chưa tối hẳn, những cây đèn xinh xắn, lộng lẫy của nhà vua đã được
những đội thị vệ thắp sáng. Tịnh xá Kỳ Hoàn như vui nhộn hẳn lên. Ðó đây
vang lừng những điệu nhạc dịu dàng, nhịp nhàng với lới ca ngợi của những
cận thần thay nhà vua tán thán công đức của Phật và giáo hội. Từng đoàn
người lũ lượt đi dự lễ, đông như trẩy hội. Bà lão hành khất cũng tiến mau
về phía Tịnh xá và dừng bước trước những hoa đăng rực rỡ, bà vội vàng