TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 107

- Thế này là được rồi.

- Con không mời mẹ sao? Bà mẹ bị coi thường nói. Lại còn bè bạn của
chúng ta nữa? Khi biết con lấy vợ mà không mời họ dự lễ cưới, họ sẽ giận
ta đến hết đời.

- Thì họ cứ đến, con mời tất cả.

Ít lâu sau, người ta thấy một đoàn Di-gan rách rưới kéo nhau đến lâu đài.
Chú rể là rách rưới nhất. Chỉ có bố mẹ cậu là ăn mặc tương đối nghiêm
chỉnh. Cậu chẳng chịu nghe ai, không chịu chỉnh đốn y phục một tý.

Tại lâu đài, mọi thứ đã sẵn sàng. Lời mời đã được ban ra. Cổng lâu đài
được trang trí bằng những vòng hoa. Các phòng đã được trang hoàng cho
buổi lễ. Bàn dành cho bố mẹ và khách mời của vua có thể sụp xuống vì
thức ăn và đồ uống. Công chúa, mặc toàn đồ trắng với một vòng hoa trên
mái đầu đang run lên vì sợ: Cô bé tội nghiệp tự hỏi chồng tương lai của cô
có thể giống ai. Cô chỉ biết đó là một thanh niên Di-gan và là một tay phù
thủy rất hùng mạnh. Cô sợ anh ta nhưng cũng rất nóng lòng được thấy anh
ta.

Bỗng nhiên, một người hầu, thở hổn hển, chạy vào bẩm với vua:

- Tâu hoàng thượng, chúng thần thấy một bầy Di-gan rách rưới đến gần lâu
đài. Chúng hát to đến nỗi có thể nghe thấy chúng từ một dặm xung quanh.
Đi đầu là một gã trai còn khố rách áo ôm hơn những đứa khác. Gã gào lên
gã là chú rể.

Nghe thấy thế, công chúa hét lên sợ hãi và ngất xỉu. Mọi người tíu tít, cố
làm cho nàng tỉnh lại. Trong lúc đó, đám Di-gan đi đến cổng lâu đài, họ
đâm sầm vào cổng, gào lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.