TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 271

Trên thế giới, họ chỉ còn thấy bất hạnh và nghèo đói. Một hôm họ thấy một
thành phố bị tàn phá bởi bệnh dịch hạch. Người chết như ruồi. Ngày khác,
lại thấy một cảnh lũ lụt, xác chết lênh đênh trong nước đục. Rồi một thành
phố bị hủy diệt vì động đất.

Một hôm Lakschmi nói với chồng. Nàng không muốn trông thấy những
hình ảnh khủng khiếp đó nữa. Nàng van chàng vất viên kim cương đi.
Nhưng Nalou còn muốn trông thấy bố mẹ xem mình ra sao. Chàng thấy bà
mẹ ốm liệt giường, mặt đỏ bừng bừng. Chàng sợ lắm.

- Anh phải về. Mẹ ốm nặng lắm. Chàng bảo vợ.

Lakschmi khóc, van xin anh đừng bỏ nàng. Nhưng Nalou hứa sẽ trở lại
ngay sau khi đã tìm được cách chữa khỏi cho mẹ.

- Bố mẹ anh nghèo, không có tiền để thuốc thang. Anh không thể để mặc
mẹ chết được.

Nalou lấy con ngựa nhanh nhất trong tàu ngựa của nhà vua, phi nhanh hơn
gió về làng quê. Đến ngọn núi đỏ, chàng chào nó.

- Chào ngươi, núi nhé.

Ngọn núi không trả lời. Chàng tiếp tục đi. Bỗng, không biết từ đâu, người
lùn xuất hiện. Ông đứng ngáng giữa đường, nói:

- Cuối cùng anh đã về đấy à, Nalou. Anh có mang về cho ta cái anh đã hứa
không?

Nalou trả lời, sốt ruột:

- Tránh ra. Đừng làm cho tôi bị chậm trễ. Mẹ tôi ốm nặng. Tôi vội lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.