TRUYỆN NGẮN CỦA TRUNG KIM - Trang 17


“ Bánh chưng, bánh giò đây! Bánh chưng, bánh giò đây!” Tiếng rao vội
vàng, dứt khoát và đều đều mà văng vẳng như từ ở dưới đáy giếng rao lên
vài câu thì đã tắt ngủm. Có một người phụ nữ bật cửa chạy nhanh ra gọi
theo hướng mà bà vừa nghe rao, gọi lớn “ Bánh giò! Banh giò!”. Thế rồi bà
nhìn quanh mà chẳng thấy người phụ nữ bán bánh giò đâu cả: “ Cái con
bán bánh giò này lúc nào cũng thế cả. Vừa rao xong là biến mất. Ngặt nổi
là bánh của nó thì ngon, cho trẻ con ăn thay cháo được mới tức chứ!” Đúng
vậy! Cái chị bán bánh giò này đi bán bánh giò trên một chiếc xe đạp sườn
ngang giống xe đạp đua. Cái đặt biệt của chị là: Rao bánh đằng đông
nhưng bán bánh đằng tây. Bởi thế khi nghe tiếng rao của chị ở chợ Bến
Thành thì phải đón mua bánh của chị ở Chợ Lớn.


“ Ti vi, tủ lạnh, radio, cát xét, máy giặt, âm li hư cũ nát tan ben bán không?
Nát tan ben, nát tan bành, nát không còn chỗ nào nát thêm được nữa đem ra
bán cũng mua! Hư cỡ nào cũng mua! Cũ cỡ nào cũng mua! Cũ như thời
Bảo Đại ở truồng cũng mua! Hư tả tơi như cái mền rách cũng mua! Còn
nếu chưa hư thì phá cho hư rồi đem ra bán cũng mua! Nếu còn mới thì chà
cho cũ đem ra bán cũng mua! Nếu chưa nát thì đập tan tành cho loài sexy
rồi đem ra bán cũng mua luôn!” Đây là lời rao của một người đàn ông trung
niên thường xuất hiện vào khoảng chín mười giờ vào mỗi buổi sáng trong
khu phố tôi. Thế mà cũng có người vì thiếu “ thuốc” đã cắt hết dây điện
hoặc làm cho hư một bộ phận nào đó trong máy móc của nhà mình để cha
mẹ tưởng hư rồi cho bán.


“Dzú, sữa, đây.. ây! Dzú, sữa, đây.. ây! Dzú, dzú dzú, sữa đây.. ây!” Tiếng
rao cách điệu lồng trong tiếng máy xe nổ bành bạch của một người thanh
niên đi xe honda dame chở theo theo sau một cần xé trái vú sữa nghe rối
loạn cả khu phố. Người phụ nữ bực mình vì đứa con nhỏ mới sinh của chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.