TRUYỆN NGẮN CỦA TRUNG KIM - Trang 34

cũng có một vài tên liếc qua liếc lại nơi chỗ kín của ta một chút để mục
kích sự thật cho rõ hơn. Nhưng cũng chẳng thấy ai nhìn thẳng vào sự thật.
Đó, đó..họ đang trong tư thế lãng tránh hết. Ta có khác gì đâu. Chỉ có ném
bộ tóc giả đi cho cái đầu trọc và chẳng cần phải đánh phấn tô son gì. Ta đi
lang thang khắp phố phường mà chẳng có ai tôn trọng. Trái lại họ đang ghê
tởm ta. Đời thật tức cười. Ta phủ kín những gì tối tăm bên trong thì lại
được tôn vinh. Ta trần truồng cho thấy hết chân tướng sự thật thì lại bị
khinh rẻ. Để ta đi ngang nhà hắn xem hắn có nhận ra ta không. Thấy chưa!
Bọn hắn đang rú lên. Bọn hắn không nhận ra ta nhưng bọn hắn trêu cợt,
khinh rẻ ta.
- Em đây mà!
- Em nào?
- Anh không nhớ đã từng quỳ mọp van xin em sao?
Ha ha, hắn khựng lại chưng hửng rồi hoảng hốt. Đó, ánh mắt hắn bắt
đầu lóe lên tức giận.
- Cút! Đồ điên! Cút đi không thôi tao kêu công an bắt!
- Ha ha ha..bọn bây điên hay tao điên! Tao là sự thật mà điên sao? Bọn bây
dám kêu công an bắt sự thật à!
Dường như đâu đó có đại hội. Ở đó chắc đông người. Ta sẽ trần
truồng tới đó để cho họ ngắm ta. Ngắm chân dung của sự thật. Bọn đạo đức
giả xem hình thức phô trương bên ngoài là cái vỏ bọc để che đậy sự thật
cho người khác tôn vinh, kính trọng. Cái sâu kín nhất của người đàn bà mà
ai cũng thấy, cũng biết, huống hồ là…
- Mẹ ơi.. chị ấy lại cởi truồng đi rồi!
- Ôi trời ơi..nó lại lên cơn điên nữa nè trời!
Trung Kim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.