TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 487

- Nhưng chưa đầy đủ. Khi chúng ta tham gia phong trào phản đối chiến
tranh của đế quốc Mỹ ở Việt Nam....

- Phải rồi, với khẩu hiệu: “Hồ, Hồ, Hồ Chí Minh !”...

- Ở bất kỳ trường hợp nào, những đứa trẻ giờ đây đang có mặt trên các phố,
trên các quảng trường. Chúng cũng có mặt ở Munich, ở Stutgart. Hơn năm
ngàn người. Chúng lôi kéo nhiều tầng lớp, lôi kéo cả những người ở các
đồn cảnh sát theo chúng. Chúng làm các cuộc diễu hành trong im lặng chỉ
thỉnh thoảng mới đồng thanh hô “Tôi sợ ! Tôi sợ !”. Chưa bao giờ xẩy ra
chuyện ấy, ngay đến ở Đức có ai đó dám nói toạc ra... Theo quan điểm tôi...

- Ôi dà, quan điểm chẳng là gì cả. Cậu hãy nhìn những đứa trẻ ấy. Đầu thì
đội mũ Armeni, chân thì đi giày Adidas. Rõ thật là một lũ ranh con còn
vương mùi sữa mẹ bỗng dưng lại sợ quần áo đẹp, trong khi chúng ta, vào
năm sáu tám và sau đó, khi người ta định mở rộng đường băng phía Tây để
mở rộng sân bay, hoặc sau đó, cuộc đấu tranh phản đối Hiệp ước Pershing
II ở Mutlangen và một vài nơi khác, đều có mặt. Thời ấy thật sự là khó
khăn. Còn bây giờ những đứa trẻ ranh ấy tay cầm nến mà ngoe nguẩy cái
đít...

- Thế thì đã sao nào ? Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra như thế ở Leipzip
đó sao ? Tôi đã từng có mặt ở đấy khi mà từ nhà thờ Thánh Nicolas chúng
tôi bước ra một cách hiền lành và tất cả các buổi sáng thứ hai, cho đến khi
những người ở bên trên bắt đầu run sợ...

- Nhưng không thể so sánh với chuyện hôm nay được.

- Dẫu sao chăng nữa vẫn không thể so sánh được. Chỉ có những giếng dầu
đang bốc lửa...

- Và tại Bagda, dưới hầm rượu, toàn dân vô tội ẩn nấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.