TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 87

xới những nơi bầy đom đóm trú ngụ.

Khánh Đen nhìn khách ngồi ngây bên mặt hồ vào thời khắc vũ trụ đổi

thay. Khi ấy trong lòng Khánh Đen nghĩ gì ghê gớm lắm. Hình như sợi dây
thời gian ngược cũng đang xâu chuỗi những tâm hồn hoang hoải để họ gắn
kết bên nhau. Đột ngột bầu trời giãn ra, bừng sáng. Không còn nhìn thấy
vệt sáng xanh trên mặt hồ. Không nhìn thấy bầy đom đóm chấp chới hoảng
loạn. Chúng là loài thiêu thân hay chúng chính là thiên thần?

Khách bỗng quay nhìn Khánh Đen, bảo: - Đất này lành. Hồ đẹp và

thiêng. Sao các vị cứ xả rác ra đây?

Nhìn khách một lúc như bị thôi miên, Khánh Đen bỗng bật lên ý nghĩ

nung nấu trong lòng từ khi đặt chân đến nơi này: - Chúng ta sẽ đào những
hố xử lý rác em ạ. Để bàn với bác Dô và cả xóm. Ta sẽ rải mùn và lót đất
trồng đào vào những cái hố đó.

Đào nhìn lên bầu trời, thảng thốt: - Không lẽ đất trời cũng nhầm lẫn?

Để bầy đom đóm bị thiêu rụi?

Khánh Đen lay vai vợ: - Em sao thế? Đom đóm thì sao? Ta sẽ xử lý

rác ở khu xóm nổi này và trồng đào.

Khách nhìn thiếu phụ khẽ thở dài. Anh đóng máy, lặng lẽ đứng lên bỏ

đi. Đào vẫn thẫn thờ nhìn ánh mặt trời đang bừng sáng, như thể ánh sáng ấy
chưa bao giờ tắt. Như thể mặt trời đã xóa đi trong trí nhớ mọi người cái
thời khắc kỳ bí vừa qua, thời khắc mặt trời lật ngược đêm ngày, trêu đùa
nhân gian.

Khánh Đen xua đi ánh mắt tha thiết của cô cave lúc bóng tối đột ngột

sập xuống, lòng dịu lại với vợ. - Người ấy đã đi rồi. Em còn nhìn gì, nghĩ gì
vậy?

Đào ngạc nhiên: - Anh nói ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.