TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 129

dụng cụ khác thật cần thiết trong các công việc nội trợ, càng giảm diện tích
của căn bếp: ở đây bà Vacvara Epgraphôpna, nữ chủ nhà, xoay xở khá vất
vả.

Nhưng, có lẽ, đối với chủ nhân, phần quan trọng nhất của ngôi nhà là

xưởng thợ. Không có xưởng thợ này Xiôncốpxki không thể tưởng tượng
nổi ý nghĩa cuộc đời mình, ông đã khôi phục lại xưởng thợ này ngay nếu
như nó bị hủy hoại, luôn bổ sung thêm đủ các dụng cụ khác nhau. Ông đã
làm việc với tư cách là một giáo viên trường trung học, cũng lại là một học
giả, đồng thời là một ông thợ mộc và thợ thiếc. Số nghề nghiệp như vậy đối
với một con người liệu đã coi là đủ chưa?

Tại đây, trong căn nhà gỗ Kaluga này, mọi cái vẫn giữ nguyên như

sinh thời Xiôncốpxki. Mỗi vật đều trở nên thiêng liêng bởi đã được bàn tay
của nhà bác học động đến. Vẫn còn nguyên vẹn cả chiếc xe đạp, chiếc xe
bằng tuổi thế kỷ của chúng ta, hình thức giao thông ưa thích và duy nhất
của chủ nhân nó.

Khi anh đi từ căn phòng nhỏ sang căn phòng kia. những căn phòng

chật chội như những các-bin trên tàu vũ trụ, anh mường tượng rằng anh
nghe thấy tiếng nói của chủ nhân trả lời các câu hỏi của những vị khách
hiếu kỳ: các học giả, các kỹ thuật gia, đơn giản là các phóng viên báo chí.
Có cảm giác những tiếng nói sinh thời của họ đang vang lên, anh lắng nghe
như muốn nuốt lấy từng lời, và từng lời anh đêu muốn ghi lại trong phòng
làm việc, chẳng hạn...

- Kônxtantin Eđuacđôvits...

- Xin ông nói to lên một chút... - Xiôncốpxki chỉ lên hai tai mình, lập

tức khum hai lòng bàn tay đưa lên bên tai[1].

-----

[1] Sau trận ốm nặng thuở nhỏ, Xiôncốpxki bị nghễnh ngãng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.