TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 17

lại các đợt phản kích của xe tăng địch, có một chiến sĩ bắn B.40 thọc họng
súng qua các cửa sổ bắn đến viên đạn thứ mười sáu. Thấy hai bên tai anh rỉ
máu, một chị chạy đến không cho anh bắn nữa. Chị giật súng trên tay anh
và bắn tiếp. Nghe nói chị ấy cũng tên Nhung. Tôi muốn gặp chị để hỏi lại
những chuyện ấy cho rõ hơn và do tính tò mò, tôi muốn gặp tận mắt một cô
gái người Sài Gòn.

Đêm tuy yên tĩnh, tôi vẫn dè dặt không dám cho xuồng bung ra giữa

dòng, tôi chèo cặp theo rặng lá. Dòng sông cuồn cuộn và chảy xiết nữa,
nước theo bóng đêm và ngọn gió đã lên đầy. Dòng sông trở nên mênh mang
lấp lánh ánh sao, gợn lên từng đợt sóng nhẹ ộp oạp vỗ vào bờ.

Anh Tám Sơn ngồi trước mũi xuồng đối mặt với tôi, anh khoảng hơn

bốn mươi tuổi, mặt xương, người gầy nhỏ trong bộ quân phục màu cỏ úa.

Đêm sáng mà tôi không nhìn rõ mặt anh, qua cái dáng lặng lẽ của anh,

tôi đoán chắc anh cũng như tôi đang muốn ngồi yên lặng nghe tiếng gió,
tiếng sóng và đeo đuổi những ý nghĩ riêng. Tôi không hỏi gì cũng không
gợi chuyện. Nhưng sau đó một lúc, anh lại kể cho tôi nghe câu chuyện của
chị Nhung.

*

* *

Tôi quen cô Nhung từ năm một ngàn chín trăm sáu mươi. Cái ngày

đầu tôi quen cũng là ngày tôi chia tay với cô, đã tám năm. Suốt trong tám
năm không phải lúc nào tôi cũng nhớ, nhưng cũng có thể nói chẳng lúc nào
tôi quên cô ấy. Trong những chuyến công tác, hễ gặp ai quen tôi cũng hỏi
thăm cô. Tôi thường mong ngày gặp lại, nhưng khi tôi gặp lại cô thì tôi
không nhận ra cô nữa. Đó là một buổi chiều tháng năm giữa trận đánh trên
đường Trần Quốc Toản, cánh quân của chúng tôi thọc mạnh vào Sài Gòn,
trụ lại quãng đường ấy từ mờ sáng. Bọn giặc dùng " chiến thuật ruồi bu" có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.