TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 194

Chàng lần theo vết cũ, rẽ cỏ đi được ít lâu thì đến cái thung lũng có

nhà cô Thổ. Chàng cho ngựa nhảy qua cái suối hôm nọ, nhưng lúc ngửng
lên nhìn thì, bỗng chàng biến sắc mặt, nắm chặt lấy dây cương, mắt mở to
nhìn thẳng về phía trước; ở chỗ đất mà chàng chắc là có cái nhà của cô
Thổ, thì không có cái nhà nào cả. Đây chỉ là một bãi cỏ.

Chàng nghĩ mình lầm đường và cho rằng tại cảnh đường rừng phần

nhiều hay giống nhau. Chàng tiến ngựa lên trên bãi cỏ không thấy một dấu
vết gì có thể chứng rằng ở chỗ ấy mới hôm qua đây còn có người ở, còn có
nhà cửa.

Chàng lắng tai nghe; xa xa có tiếng thác chảy. Chàng lẩm bẩm:

- Rõ tiếng thác Linh Hai!

Chàng cho ngựa xuống và đi men theo dòng suối. Bỗng chàng ghì

cương ngựa lại: Sau đám cỏ chàng trông thoáng thấy một vật trăng trắng.
Chàng nhảy xuống ngựa đến gần xem thì đó là một hòn đá trắng; chàng
kinh ngạc thấy hòn đá đó trông phảng phất giống hòn đá gần nhà cô Thổ,
nghĩa là cũng giống hình như cái vai của một người con gái trắng trẻo nằm
dưới làn nước.

Quang lúc đó tưởng mình đang mê ngủ. Chàng muốn định thần trí lại

để cố nghĩ cho hiểu sự lạ lùng ấy, nhưng không thể được. Hòn đá chàng
thấy như có vẻ sống và dưới ánh sáng mặt trời chàng trông rõ một tia đỏ
chạy ngang hòn đá như một tia máu.

Chàng cúi xuống giơ hai tay múc nước để rửa mặt cho tỉnh. Nước suối

lạnh làm chàng rùng cả mình mẩy. Bỗng chàng thấy - rõ ràng chàng thấy -
bên cạnh bóng mặt chàng in xuống đáy nước có bóng mặt một người khác
nữa, mặt một người con gái Thổ chàng trông phảng phất giống cô Sao.

Chàng rợn người, đứng thẳng lên, nhìn quay lại thì không có ai cả. Chỉ

có con ngựa của chàng đứng sau đang rứt cỏ ăn. Thoảng thấy hương lan,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.