TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 41

Tối hôm ấy Minh Tử lấy sách cho vào cặp, bao nhiêu quần áo nhà vợ

may cho trả lại cả, chỉ mặc có cái áo rách và một cái quần cũ của mình
ngày trước, định chí trốn đi. Trần Thị sang nhà bố mẹ ngủ không về. Sáng
sớm tỉnh mơ, Minh Tử gánh sách đi thẳng, không còn quay cổ lại nữa. Đi
mãi, ai ngờ cái quần cũ quá, càng đi càng rách tứ tung, mà chỉ có cái áo
cánh, không sao che đậy được, song cứ nhắm mắt đi liều. Đến gần một cái
giếng thời gặp mấy cô con gái đi gánh nước, xấu hổ quá, phải ẩn xuống
giếng. Họ kêu rầm lên:

- Ô hay! Giếng nước cả làng người ta ăn, cái bác này hư quá.

Minh Tử luống cuống nói rằng:

- Thưa các cô, quả tôi không dám thế, tôi vốn là học trò nghèo, quần

áo rách tứ tung cả, không có cái khố mà mặc, thấy các cô thẹn quá phải
xuống ẩn ở đây, các cô không tin thời đã có hai cặp sách mà tôi để bờ kia.

Họ nhìn thấy cặp sách, không nói gì nữa gánh nước về, một lát lại ra.

Có một cô xinh nhất đám ấy lần khân ở lại sau, đợi chị em xa rồi đi ghé qua
chỗ Minh Tử ngồi ném cho mấy vuông vải trắng cô vừa dệt xong, rồi cứ
lặng yên gánh nước đi thẳng.

Minh Tử đóng khố rồi gánh sách chạy theo hỏi:

- Thưa cô tôi hỏi không phải, cô làm ơn cho biết tên cô là gì để sau

này đền ơn.

Cô kia không trả lời, Minh Tử cứ lạch cạch vác sách theo mà kêu, đến

cổng làng hỏi đám trẻ thời mới biết tên cô ấy là Thảo, con ông Lý cựu
trong làng.

Hỏi xong lại gánh sách đi, đi mãi mỏi chân và đói bụng quá, sẵn có

bóng cây đa ở giữa đồng liền ngả lưng nằm ngẫm sự đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.