TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 42

Ông chánh tổng ở làng gần đấy trưa nằm ngủ thấy có thần báo mộng

rằng cánh đồng làng nhà người có ông Trạng bây giờ đang đói nằm ở gốc
đa. Ông Chánh giật mình thức dậy lấy tay dụi mắt mà lẩm bẩm nói khôi hài
một mình rằng:

- Quái, ta tỉnh hay mơ. Trạng nào lại nằm ở ngoài cánh đồng mà Trạng

nào lại đói bao giờ. Song thần nhân báo mộng, thử ra xem sao.

Liền lấy nón ra chỗ cây đa thời chẳng thấy Trạng nào cả, chỉ thấy một

anh đóng cái khố trắng đương nằm bắt chân chữ ngũ ở đấy, hỏi thời nói học
trò nghèo, lỡ đường đói bụng nằm đợi chết. Ông Chánh liền mời ngay về
nhà dạy học con mình, may quần áo, cấp lương cho tử tế.

Năm năm sau quả nhiên Minh Tử đỗ Trạng Nguyên làm quan tại triều.

Một hôm nhớ người con gái gánh nước năm xưa, liền xin nghỉ đi tìm nàng,
ăn mặc như người học trò kiết; tìm đến cái làng ấy thời họ nói nàng đã lấy
chồng, bây giờ chồng chết, ở vậy nuôi con. Một hôm đón nàng ở ngoài
đường mà chào:

- Cô còn nhớ người học trò ngồi ẩn dưới giếng không?

Nàng nhìn một lúc rồi nói:

- Phải tôi nhớ ra rồi, nhưng bây giờ ông muốn đến xin tôi gì nữa.

Minh Tử nói rõ ngay rằng:

- Tôi muốn cùng cô kết nghĩa trăm năm.

Nàng đỏ mặt lên mắng là sỗ sàng, rồi bỏ đi.

Minh Tử lên huyện xưng danh hiệu rồi bắt cho giấy về đòi nàng lên,

nàng chỉ khóc mà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.