hay hay, chàng mỉm cười lấy cái mũi giày còn sạch thọc vào mũ rồi đặt lên
cái mũi giày lấm bùn cọ đi cọ lại như người đánh giày.
Chàng lấy làm khoan khoái, ngắm nghía mũi giày bóng trở lại gần như
trước. Nhìn cái mũ dạ dúm dó, bẩn thỉu, chàng hơi hối hận, nhưng vội tắc
lưỡi nói một câu để tự an ủi:
- Chắc thằng cha mới ăn cắp được của ai... Đáng kiếp! Rồi chàng bảo
người kéo xe:
- Cho anh cái mũ này.
Sửu bị cái tát tai đứng lặng hồi lâu cho khỏi choáng váng, rồi lắc lư cái
đầu tìm xem mũ mình rơi đâu. Một người tài xế thương hại bảo:
- Mũ rơi vào xe ông ta rồi còn đâu.
Sửu nhìn theo cái xe chạy đã xa, không hiểu và lẩm bẩm tự hỏi:
- Thầy ấy lấy mũ của tôi?
Rồi Sửu lại cắm đầu đi, mắt nhìn thẳng ra trước một cách dại dột,
mồm há hốc và hai tay run run... Trong lúc đó thì ở đầu phố một thầy đội
sếp thong thả đi lại phía Sửu, cầm cái gậy lỏng lẻo bằng hai ngón tay và
nghịch đưa đi đưa lại như một quả lắc đồng hồ. Đó là cử chỉ thông thường
của thầy mỗi khi thầy sắp có dịp ra oai. Đứng xa, tuy thầy đội không nhìn
rõ, nhưng thầy đã "đoán" ra được hết, thầy đoán rằng người ăn mặc rất sang
kia vào hiệu mua hàng, lúc ra bắt gặp tên này ăn cắp mũ, liền bợp tai giằng
lại cái mũ kia rồi tha... Nhưng thầy thì thầy không tha. Thầy không tha
không phải vì bổn phận bắt buộc, nhưng thầy muốn tỏ cho mọi người biết
rằng mình tinh mắt. Đến lúc nhìn rõ Sửu thì thầy không còn nghi ngờ gì
nữa: Những điều phỏng đoán của thầy đã hiển nhiên biến thành sự thực, sự
thực có một không hai.