Từ giã ông thầy A-ra-ta Ca-la-ma , ngài nhắm hướng xứ Ma-kiệt-đà [25] mà đi,
vì ngài nghe nói trong xứ ấy có nhiều vị ẩn tu rất tài giỏi. Ngài vượt qua con
sông Hằng linh thiêng và tìm đến rất nhiều vị danh sư. Tuy nhiên, mỗi khi tiếp
xúc với họ rồi, ngài đều nhận ra những hạn chế, trói buộc của họ. Không có ai
đưa ra được câu giải đáp cho vấn đề mà ngài đang tìm kiếm. Tất cả đều bế tắc
trước thách thức cuối cùng là diệt trừ mọi đau khổ và vượt thoát vòng sanh tử.
Phần lớn trong bọn họ đều cho rằng nguyên nhân gây đau khổ cho con người là
do ở xác thân này, vì thế họ theo đuổi những lối tu hành xác, từ lõa thể cho đến
nhịn ăn, thậm chí có người dạy chỉ đứng bằng một chân, tay đưa lên trời ngày
này qua ngày khác... Nhận rõ tất cả những tà kiến mê muội đó không phải là con
đường đưa đến giải thoát, Sĩ-đạt-ta từ bỏ bọn họ để tiếp tục cuộc hành trình tìm
kiếm của mình.
Ngài cũng gặp được một số vị ẩn tu có trí tuệ hơn. Họ theo đuổi việc tham thiền
nhập định, đi tìm việc đoạn trừ khổ não ngay trong tâm thức của mình. Tuy
nhiên, trong số họ cũng chưa có ai nghĩ đến việc giải thoát rốt ráo khỏi sự khổ
của già và chết, đừng nói gì đến việc giải quyết được vấn đề này. Tất cả đều bày
tỏ sự kính phục khi nghe Sĩ-đạt-ta đặt ra vấn đề, nhưng cũng đều tự nhận là mình
chưa hề dám nghĩ đến một mục tiêu cao như thế.
Sau một thời gian, ngài đi đến gần thành Vương-xá,[26] chọn một nơi để nhập
định trên triền núi.
Một buổi sáng, Sĩ-đạt-ta ôm bát đi vào thành Vương-xá hóa trai.[27] Nhân dân
trong thành trông thấy tướng mạo ngài đẹp đẽ khôi ngô, dáng đi thanh thoát, nên
thảy đều chú ý. Nhiều người kính cẩn đi theo để ngắm nhìn ngài, thành một hàng
người dài đi qua các phố trong thành.
Thế là chẳng bao lâu, cả thành đều đồn lên rằng có một vị tu sĩ khác thường vừa
vào thành hóa trai. Ai ai cũng đều muốn được trông thấy ngài. Trong khi đó,
ngài vẫn thản nhiên đi từng bước thong thả như thường, tỉnh táo và trang
nghiêm, không hề quan tâm đến cảnh tượng xôn xao quanh mình.
Vua Tần-bà-sa-la[28] trong thành Vương-xá vốn là người mộ đạo, hay cúng
dường cho các vị tu sĩ. Vua lại có lòng chuộng các vị có tri thức cao, bởi vì bản
thân vua cũng là người khắc khoải suy tư rất nhiều về các vấn đề triết học siêu
hình. Khi nghe tin báo về việc có một tu sĩ khác thường vừa vào thành, vua liền