TRUYỆN PHẬT THÍCH CA - Trang 128

diệt đi thì cái kia diệt đi.[40] Do không có được sự hiểu biết chân chánh, nên
người ta luôn luôn nhìn sự vật theo một cách phiến diện, không biết rằng khi
nhìn được toàn cảnh, thì một chồi non bé nhỏ cũng có mối quan hệ mật thiết với
mặt trời to lớn và xa xôi kia. Cũng vậy, từng hạt bụi nhỏ nhoi bay quanh ta cũng
có mối quan hệ chặt chẽ với sự phát triển tốt lên hay xấu đi của cả một xã hội
loài người.

Rồi ngài nhận ra vòng nhân quả khép kín dẫn đến sự già chết của chúng sanh.
Trong xâu chuỗi khép kín đó có cả thảy 12 yếu tố là vô minh,[41] hành,[42]
thức,[43] danh sắc,[44] căn,[45] xúc,[46] thụ,[47] ái,[48] thủ,[49] hữu,[50]
sanh[51] và lão tử.[52] Các yếu tố này liên kết chặt chẽ với nhau.[53] Mỗi yếu tố
vừa là nhân để sanh ra yếu tố khác, đồng thời cũng là quả được sanh ra từ một
yếu tố khác nữa. Con người chỉ thấy được sự già chết trước mắt mình, mà không
biết rằng nguyên nhân dẫn đến nó đã phát khởi từ sự mê muội, u tối. Vì vậy, ngài
cũng thấu hiểu cả những cách tu tập để phá tan cái vòng nhân quả khép kín ấy,
dẫn đến sự giải thoát hoàn toàn không còn phải tái sinh thọ nghiệp.

Sau khi quán sát như thế, ngài liền đọc lên bài kệ rằng:

Lang thang bao kiếp sống,

Ta tìm nhưng chẳng gặp,

Người xây dựng nhà này,

Khổ thay phải tái sinh.

Ôi người làm nhà kia,

Nay ta đã thấy ngươi !

Ngươi không làm nhà nữa,

Đòn tay ngươi bị gãy,

Kèo cột ngươi bị tan,

Tâm ta đạt tịch diệt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.