TỪ BỎ THẾ GIỚI VÀNG - Trang 359

Jack London

Từ bỏ thế giới vàng

PHẦN II - Chương 22

Sau khi thức dậy cùng với cái cảm giác khô đắng quen thuộc còn đọng ở
môi miệng và cuống họng, Ánh Sáng Ban Ngày lấy bình nước đặt cạnh
giường uống một hơi dài và bắt đầu suy nghĩ tiếp về vấn đề mà tối qua anh
đã bỏ dở. Trước hết anh nhớ lại rằng những khó khăn về tài chính giờ đây
đã bớt căng thẳng. Mọi thứ đang dần dần đi vào ổn định. Tuy vẫn còn
những trắc trở phải vượt qua, song những nguy hiểm đáng sợ giờ đây
không còn nữa. Anh đã bảo Hegan là bây giờ chỉ cần quản lý chặt và khéo
léo thêm chút nữa thì sẽ thoát khỏi mọi khó khăn. Dĩ nhiên là sẽ còn những
xáo trộn đáng ngại, nhưng chúng không đáng sợ như những giai đoạn ngặt
nghèo mà họ đã trải qua. Tuy đã bị một vố thật đau, nhưng anh cũng đã
thoát nạn mà không bị gãy một cái xương nào. Simon Dolliver và nhiều
người khác khó có thể nói một điều như vậy về bản thân họ. Tất cả những
bè bạn làm ăn của anh chẳng ai bị hại cả. Chính anh đã buộc họ phải chiến
đấu để cứu anh và cứu lấy chính họ.


Rồi anh nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở góc quán rượu Parthenon, lúc anh bị
gã lực sĩ trẻ tuổi đề tay xuống mặt quầy. Thất bại này không còn làm cho
anh bàng hoàng nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy hoảng hốt và đau khổ như
bất cứ một người khỏe mạnh nào khi chợt nhận ra sức lực của mình đã tiêu
tan. Sự thất bại này rõ rệt đến độ anh không thể lẩn tránh nó được, ngay cả
đối với chính bản thân mình. Anh biết tại sao anh đã thua cuộc. Không phải
vì bây giờ anh đã già. Anh chỉ mới bước vào độ tuổi cường tráng nhất của
một người đàn ông, và đáng lý ra chính gã lực sĩ kia phải là kẻ thua cuộc
mới đúng. Ánh Sáng Ban Ngày biết là anh đã tự buông thả mình quá đáng.
Anh đã luôn luôn cho rằng trong những năm vừa qua nó đã liên tục rỉ thoát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.