TỪ BỎ THẾ GIỚI VÀNG - Trang 403

hôn, những bà vợ đáng yêu những vốc nước suối mát lạnh, hoặc những vật
dụng nhỏ nhặt như thế. Mà cho dù có bốn mươi triệu đô-la đi chăng nữa thì
anh cũng không thể mua lại một ngày anh không cùng em cưỡi ngựa đến
Núi Mũ Trùm Đầu được.

Đôi khi gặp lúc đẹp trời mà họ lại tích luỹ được một ít tiền, họ thích lên
ngựa, mang theo những thức cần dùng ở hai túi đeo bên mình ngựa, và phi
ngựa vượt qua thung lũng màn đêm buông xuống, họ sẽ dừng chân ở một
căn trại hoặc một khu làng nào đó thuận tiện để rồi sáng hôm sau lại tiếp
tục cuộc hành trình bất định, cứ thế thúc ngựa về phía trước hết ngày này
qua ngày khác cho đến khi hết tiền mới chịu trở về. Vào những dịp như thế,
họ có thể rong ruổi quãng một tuần, hoặc mười ngày, hoặc hai tuần. Có lần
họ đi suốt ba tuần liền.

Hai người còn dự định là một ngày nào đó khi họ khá giả - điều này họ cho
là một sự đáng xấu hổ - họ sẽ làm một cuộc hành trình về tận quê nhà tuổi
nhỏ Ánh Sáng Ban Ngày ở tận Đông Oregon, và đương nhiên trên đường đi
sẽ ghé quê của Dede ở Siskiyou, nơi nàng đã sống hồi còn bé. Họ cảm thấy
vui gấp ngàn lần mỗi khi nghĩ về những thú vui nhỏ nhặt trong chuyến lãng
du lớn mà họ dự kiến đó.

Một ngày kia, khi họ dừng chân tại bưu điện thung lũng thì nhận được tin
của Slosson. Nhân viên bưu điện kể rằng: "Chiếc ô tô chở gã ghé tạt ngang
đây trên dường đi Santa Rosa. Gã muốn tìm xem anh có ở đây không,
nhưng mấy người bạn cũ của gã vội quá nên gã đành phải lên đường, chỉ
nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm, và nhờ tôi nhắn với anh rằng gã đã làm theo
lời khuyên của anh và nhờ vậy đã liên tục phá được kỷ lục của chính
mình".

Trước kia Ánh Sáng Ban Ngày đã có lần kể cho Dede nghe về chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.