TÙ NHÂN CỦA HAM MUỐN - Trang 173

‘Sao cậu không thử tìm hiểu nó có phải vậy không.” Sheldon cắt ngang.

“Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô bé là con của cậu rồi. Nó giống cậu nhất
trong đám con của cậu đấy.’

Warrick ngồi sâu trong ghế, chân mày cau lại.
“Tôi không biết gì về nó cho đến khi gần trưởng thành. Mẹ của nó quá sợ

tôi, cô ta trốn trong làng trong những lúc tôi ở đây, còn người của tôi cũng
quá thận trọng, không ai đề cập đến sự tồn tại của nó với tôi, trước giờ anh
cũng có nói tới nó với tôi đâu.”

Sheldon bực mình vì lí do đó chưa đủ.
“Nhưng cậu cũng phải biết cô bé là con cậu khi nhìn thấy nó chứ?”
Warrick khịt mũi.
“Khi tôi mới nhìn thấy nó, anh bạn, nó giống y chang cô gái mà tôi đã

gặp nhiều năm trước và tôi cũng đã nói thế với nó, nhờ đó, nó đã mau mắn
giải thích với nỗ lực kềm chế không bị làm nhục là tôi không thể vì nó là
con gái tôi. Thú thực tôi chưa bao giờ cảm thấy ngu ngốc như lúc đó vì tôi
đã không thấy ra điều đó và không biết gì cả.”

Sheldon cười to.
“Xấu hổ như thế thì không dễ gì quên được.”
Qủa thực, tôi không thể, nhưng ngay sau đó nó tiếp tục trốn tránh khi tôi

ở nhà, giờ mới hết.

“Nhưng cậu đã thừa nhận cô bé chưa?”
“Chưa, tôi đã nói với anh rồi, đâu có gì chứng minh nó là con tôi chứ,

hay anh quên, cha tôi vẫn còn sống khi nó được mang thai? Nó có thể là
con của ông’

‘Cậu đâu tin điều đó, cũng như tôi. Cha cậu dành hết tình cảm cho mẹ

cậu rồi, ông không bao giờ để ý đến bất cứ người nào khác.”

Warrick không thể phủ nhận điều đó, nhưng chân mày của gã càng cau

có.

“Có lẽ tôi vui mừng chào đón anh quá sớm, bạn già. Tại sao anh lại quấy

nhiễu tôi với nó chứ?”

Sheldon thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.