TÙ NHÂN CỦA HAM MUỐN - Trang 277

‘Vì ta nhớ nàng.’ Gã trả lời, gạt bỏ sức ép nàng đang cố giữ để nghiêng

người xuống và tiếp tục ngay trên môi nàng. ‘Vì ta sẽ điên mất nếu phải đợi
thêm ngày nào nữa mới được thấy nàng.’

‘Vậy thôi sao?’
‘Chẳng lẽ chưa đủ à?’
Sự nhẹ nhõm thật mãnh liệt làm nàng hôn trả lại gã với nhiều đam mê

hơn bao giờ hết. Tay gã ôm lấy ngực nàng và âu yếm nó. Còn tay nàng di
chuyển đến hông gã kéo vào sát hơn, nhưng vòng ôm không được thỏa mãn
vì vướng víu quần áo khi gã không chịu ngừng hôn nàng để cởi bỏ nó. Cuối
cùng gã cũng nỗ lực giật phăng quần chẽn, nhanh đến nỗi làm nàng phải
phì cười.

‘Ngài làm em phải vá nhiều quần áo hơn.’
‘Nàng phiền ư?”
‘Không, ngài có thể xé cả đồ của em nếu ngài thích.’ Nàng cười rạng rỡ.

‘Nhưng em có thể bị xé nhanh hơn nếu ngài cho phép em ngồi dậy.’

‘Không, ta thích nàng cứ ở đó. Nàng không thể biết được ta thừơng nghĩ

đến cảnh nàng như thế bao nhiêu lần trong đầu.’

Nàng trượt tay lên phần ngực trần gã vừa cởi áo rồi nhướn lên đánh lưỡi

vòng quanh đầu vú. “Có thường như em tưởng tượng sẽ làm thế này
không?’

‘Rowena… đừng’, gã nói một cách rời rạc và cố gắng đẩy nàng nằm

xuống, nhưng nàng ôm thật chặt trước khi tấn công bên vú còn lại. ‘Dừng
lại, nếu không ta sẽ lập tức đi vào nàng ngay.’

‘Được thôi khi điều đó mang đến cho ngài sự sung sướng, Warrick. Ngài

nghĩ em sẽ không theo kịp sao?’

Gã rên rỉ, hất váy nàng lên rồi lao thẳng xuống. Và nàng được đưa đến

cùng mảnh đất khoái lạc ngay sau đó.

Warrick không rời khỏi lều cả trưa đó lẫn nguyên đêm. Sáng hôm sau khi

Rowena tỉnh giấc thì cận vệ của gã thông báo Sir Thomas đang đợi đưa
nàng trở về Fulkhurst. Không có dấu hiệu nào của Warrick. Nàng rất ngạc
nhiên rồi lại thấy buồn. Được đưa đến bằng mọi giá chỉ cho một đêm yêu
thương thôi sao? Nàng không biết sao mình không thể ở lâu hơn. Nàng yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.