TƯ PHÀM - Trang 134

mang theo vài phần triền miên. Kỳ thực là lơ đãng nhìn thấy y ủ rượu, lơ
đãng mà nhìn vài ngày, không hiểu sao lại chấp nhất muốn nếm ngụm đầu
tiên, sau khi nếm rồi thì lòng tràn ngập khó chịu, nghĩ sao mình lại so đo
với một nô tài như thế. Không nhớ rõ khi ấy đã nói gì, chỉ là loại tâm tình
nôn nóng mà phiền toái này lại ở trước đó hoặc là sau đó cứ liên tiếp hiện
ra. Mỗi khi bình phục một chút, nhìn thấy cái bộ dáng y cắn môi ra vẻ vô
sự, thì lại lập tức nảy lên, nói cái gì, làm cái gì, khi muốn thu hồi thì lại là
một thứ cảm giác khó khăn.

Nhị thái tử vì nghịch thiên mà bị đày xuống phàm giang dường như

khoáng đạt hơn rất nhiều, trịnh trọng nói với hắn: "Nhân gian luôn là nơi y
hướng về, lúc này y đã được toại nguyện hẳn vui vẻ lắm."

Không muốn nghe, không muốn nghe lời đó, y rời đi là được toại

nguyện, giống như y rời đi là đúng, là nên như vậy, về sau không còn xuất
hiện cùng nữa. Lời này thật đau lòng, y phục bị cuốn tung bay, cuốn lên
thịnh nộ ngập trời: "Y luôn là của ta, ngàn vạn năm trước y đã là người của
ta! Đừng nói y đã trở thành một kẻ phàm nhân, cho dù luân hồi thành một
nhúm cây bụi cỏ, y cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta! Từ đầu đến cuối, y cũng
chỉ có thể là người của ta! Lan Uyên, ngươi nghe cho cẩn thận, y có muốn
hay không không phải ngươi tới nói, lần tới nếu để ta nghe như vậy nữa,
mặc dù là mặt mũi của Thiên đế cũng đừng trách bổn quân không nói tình
lý!"

Tiếng quát tháo thốt ra chấn đến Nhị thái tử lùi về sau một bước dài,

trong lòng Úc Dương Quân lập tức rõ ràng hơn rất nhiều, y là của hắn, hắn
không nói buông tay, thì y có thể nào một mình một người rời đi?

Trong tay ôm siết vò rượu nhỏ kia, trong lòng lại dâng lên một cỗ cô

liêu, thứ y lưu lại rất ít, thứ rất ít này lại là hắn đoạt lấy được từ trong tay kẻ
khác. Nói không nên lời là tư vị gì.

~*~

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.