TƯ PHÀM - Trang 144

quá yếu, sinh mệnh mơ hồ, không phải điềm sẽ trường thọ, e rằng không
sống quá ba mươi đã suy kiệt khí lực.

Mí mắt chớp chớp rũ xuống, Úc Dương Quân quay phắt lưng lại, ánh

mắt đáp xuống hoa rơi ngoài hành lang, trận mưa hoa màu hồng nhạt rì rào
rũ xuống, đêm qua một trận gió cả mưa rào, vùi hoa dập liễu, dưới cành lá
một vùng hỗn loạn: "Muốn bổn quân đền đáp thế nào?"

Khói đen tiêu tán, minh nha kia ngang giọng đáp: "Ngày sau tự có chỗ

nhờ cậy Thiên Quân."

Không đợi Úc Dương Quân gật đầu đã vỗ cánh bay đi, giữa hành lang

còn sót lại chút tử khí lạnh lùng.

Thật lâu sau, Úc Dương Quân chầm chậm quay đầu lại, giữa con

ngươi một mảng tím lóe ngân quang.

Căn cứ theo bát tự của minh nha, có thể dễ dàng tính ra tung tích của

hồn phách này. Nhà nông sau một ngày làm việc xong đều vây quanh dưới
tàng cây đại hòe tán gẫu chuyện từ đông gia đến tây gia, một đóa tường vân
ung dung khoan thai trôi đáp xuống núi nhỏ trước trang.

Mục đồng cưỡi trên lưng trâu rõ ràng nhìn thấy một công tử giàu sang

mặc tử y đến cửa trang, dường như toàn thân đều phát sáng, thật đúng với
dáng dấp thần tiên cạnh Dao Trì trong lời lão nhân gia. Vừa muốn dụi mắt
nhìn kỹ lại, công tử kia đã không thấy đâu nữa. Đứa bé vừa mừng vừa sợ
hấp tấp nhảy xuống lưng trâu chạy vào trong trang kể cho đám bạn thân
nghe: "Trong trang có một thần tiên đến!"

Không ai tin nó, đều nói nó bị hoa mắt. Nó thề lên thề xuống nói tuyệt

đối là sự thật, cuối cùng bị mọi người vả mặt bảo nó khoác lác. Mục đồng
uất ức một đường khóc chạy về nhà kể cho mẫu thân nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.