TƯ PHÀM - Trang 156

Văn Thư không muốn vào tẩm điện của hắn, ngay cả cửa điện cũng

không nguyện tới gần. Úc Dương Quân thử dẫn y vào trong, còn chưa tới
cửa điện y đã thả chậm nhịp bước, khi đứng trước cửa điện, y dừng chân,
như thế nào cũng không tiến vào trong một bước nữa, vẻ mặt đều là tuyệt
vọng.

Úc Dương Quân đứng bên kia cửa nhìn thấy rõ ràng, nắm vai y thì

thầm hỏi y: "Ngươi còn nhớ bao nhiêu? Ngươi có nhớ ta?"

Y lắc đầu không nói, cuống quýt giãy giụa lùi về, một thân áo xanh

run rẩy đến gần như sắp tan đi.

Ngoài điện trong điện, hai người đều là bi thương.

Một năm lại một năm, thời gian như mũi tên bắn đi không quay lại.

Dương thọ của y còn lại không đầy mười năm.

Văn Thư vẫn là bộ dạng của Văn Thư thuở trước, vóc dáng dung mạo

đều giống trước kia, tựa như y chưa hề rời đi chuyển thế. Chỉ là ánh sáng
nhạt Úc Dương Quân nhìn thấy trên trán y càng lúc càng mong manh, sắp
không nhìn thấy nữa. Ôm y vào lòng càng chặt hơn, y không còn giãy giụa,
nhưng thân thể vẫn cứng đờ.

"Ngươi lúc nào cũng như vậy..." Úc Dương Quân ghé vào bên tai y

nhẹ giọng nói, "Cái gì cũng không chịu nói, đều một mình chôn ở đáy lòng.
Ngay cả trên mặt cũng không chịu lộ ra."

Y quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, Úc Dương Quân nói: "Vẫn là không

chịu nói với ta sao?"

Cánh tay vòng qua thắt lưng y lại siết chặt thêm một chút: "Như vậy

cũng tốt..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.