TƯ PHÀM - Trang 154

~*~

Lan Uyên đã từng thấy qua nhân gian, Thái tử áo lam phe phẩy quạt

nan nhìn dãy núi phương xa, khe khẽ nói: "Hình phạt có nặng hơn nữa cũng
không khiến trái tim đau càng đau hơn."

Úc Dương Quân đứng dưới hành lang nhìn bóng dáng dưới giàn hoa

xa xa, đột nhiên cũng nhớ tới tình cảnh khi đó. Khi đó còn chưa tìm được
Văn Thư, chỉ cảm thấy ngập lòng đều là khoảng không, có đổ bao nhiêu
cũng không đầy. Lúc này tìm được y rồi, nhưng khoảng không vẫn kịch liệt
như trước, trong trống rỗng còn mang theo đau đớn.

Y bài xích hắn. Khi còn bé chỉ cần hắn xuất hiện trước mắt y, y sẽ

không ngừng khóc lóc, cự tuyệt ôm ấp của hắn, cự tuyệt tiếp cận của hắn,
trong tiếng khóc đều là cự tuyệt. Khóc đến mù mịt trời đất, hắn không cách
nào trơ mắt nhìn y không ngừng suy kiệt đi trong lòng mình, buộc lòng
phải giao y cho người khác chăm sóc. Khi giữa đêm lặng lẽ đến nhìn một
cái, y dường như có linh cảm mà bừng tỉnh, vẻ mặt hoảng loạn đâm nhói
đến hắn chỉ có thể xoay người rời đi.

Lúc nào cũng ở xa xa mà nhìn y, nhìn y từ từ lớn lên, nhìn thời gian từ

từ trôi qua. Cái loại cảm giác vô lực đã nắm được bảo vật trong tay, lại chỉ
có thể bất đắc dĩ nhìn nó từ từ lặng lẽ trôi tuột giữa các kẽ ngón tay.

Khi Văn Thư vừa được sáu tuổi, y đã là bộ dáng khi mới vào Thiên

Sùng Cung thuở đó. Úc Dương Quân nhịn không được gọi y đến trước mặt,
ngồi xổm người xuống, tinh tế quan sát dáng vẻ y, tay không kềm được
vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh của y: "Khi ấy, ngươi chính là thế này..."

Lời còn chưa dứt, dưới tay đã trống không, Văn Thư co rụt người lại

lùi về sau, trong mắt vẫn là tràn đầy cự tuyệt.

Tay lúng túng dừng giữa khoảng không, Úc Dương Quân nhìn y mím

chặt môi, thình lình quay đầu lại, xoay người chạy ra ngoài. Nhận ra y vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.