TƯ PHÀM - Trang 153

mắt trước giờ lạnh đến khiến lòng người kinh hoảng đó của chủ tử, rất khó
nói rõ vẻ mặt hắn khi ấy là ra sao, chỉ có đôi mắt kia, thoáng chốc đã liền
khảm vào trong ngực, rất bi thương, bi thương đến khiến lòng người kinh
hoảng.

Đã không nghe được âm thanh trong phòng nữa. Trong viện có gió

quét qua, phiến lá xào xạc rung động. Chợt nghe bên cạnh có tiếng cửa mở
"lạch cạch", là chủ tử đã ra rồi. Thiên nô rơi vào trầm tư vội vàng lấy lại
tinh thần, cúi đầu chờ chủ tử phân phó.

Nhưng rất lâu không nghe được hắn nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng

khóc nức nở của trẻ con. Cụp mắt xuống có thể nhìn thấy vạt áo của chủ tử,
trên tử y dùng sợi bạc thêu vân mây cuồn cuộn mà hoa mỹ. Y nhìn thấy gió
hơi hơi thổi bay vạt áo, vân mây phía trên liền giống như có sức sống, sợi
bạc thêu thành sa mạc và đại dương mênh mông tản ra sóng cuộn lăn tăn.
Gió ngừng, vạt áo cũng bất động, sóng cả cuộn trời đọng lại ngay trước
mắt.

Thời gian tựa như đứng yên, chỉ nhìn thấy vạt áo bị gió thổi đó nâng

lên lại hạ xuống. Nhìn đến trên cổ một trận đau nhức. Đứa bé kia còn đang
khóc, cổ họng rõ ràng đã bị khóc đến nghẹn, chỉ có thể nghẹn ngào trầm
thấp, đứt quãng, nhưng thủy chung không hề có ý ngừng lại.

Trên tay lại nặng xuống, đứa bé cuộn vào trong ngực y, cánh mũi phập

phồng, con mắt sưng đỏ như quả hạch từ từ nhắm lại, rơi vào giấc ngủ.
Thiên nô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Úc Dương Quân.

"Ta muốn nó khỏe mạnh."

Hắn nói xong rồi ngay lập tức xoay lưng lại bước vào phòng, nhanh

đến nỗi Thiên nô không thấy rõ mặt hắn.

Trong viện có gió quét qua, mang đến một chút hương hoa nhàn nhạt.

Đứa bé trong lòng ngủ thật say, khóe mắt còn dính giọt lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.