TƯ PHÀM - Trang 159

Văn Thư đứng dậy muốn đi, Úc Dương Quân ngẩng đầu lên, nói:

"Ngươi muốn đi, ta mang ngươi đi."

Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc hiện lên trong đôi con ngươi kia, Úc

Dương Quân chậm rãi nói: "Thuở trước... Ngươi cứ luôn muốn đi."

Đứng trên tường vân, y vươn tay ra nắm ống tay áo hắn, trong thoáng

dè chừng mang theo chút sợ sệt. Nhận ra tay áo bị kéo nhẹ, tâm cũng tựa
như ống tay bị nắm lại khẽ rung lên. Úc Dương Quân nhớ tới năm đó đến
Đông Hải Long Cung, khi lướt gió vượt trời, ống tay áo cũng bị Văn Thư
nắm, sau lưng liền có một lực đạo nho nhỏ sít sao tựa vào hắn. Trên vạn
khoảng trời cao, y chỉ có thể tựa vào hắn, nửa bước cũng không thể rời đi.
Khi đó toàn thân đều là thỏa mãn, đắc ý tràn lòng đến sắp vỡ tung lồng
ngực.

Lại nhớ đến một lần nọ, y bình tĩnh nói, y không cách nào bỏ qua

chuyện cũ. Vùng vẫy thoát khỏi kìm hãm của hắn, thả người nhảy xuống
đám mây.

Trong lòng đau nhói, Úc Dương Quân vội trở tay bắt lấy cổ tay Văn

Thư. Văn Thư bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn bắt được, muốn giãy
thoát, tiếc rằng hắn nắm quá chặt, có thế nào cũng không giãy ra được. Bị
hắn kéo tới trước một bước dài, hai người một trước một sau lập tức thành
kề vai mà đứng.

Bàn tay nắm cổ tay y chậm rãi dời lên trước, lòng bàn tay chụp lên mu

tay y, tay dưới bàn tay co rụt lại, đã bị hắn chặt chẽ kéo về. Bàn tay lại từ từ
dao động, lòng bàn tay áp lòng bàn tay, ngón tay cố chấp len qua giữa kẽ
hở của y, gắt gao chế trụ, không buông ra nữa.

"Ta biết đã muộn rồi."

Gió cao lồng lộng, lời nói đều bị thổi tan đi trong gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.