TƯ PHÀM - Trang 161

xuống một mảng trời sang sáng, trên tán ô mộc mạc lác đác đan vài phiến
lá trúc xanh tươi.

Không tới một khắc, trên đường đã tràn lên nước đọng, hạt mưa rơi

xuống, nước bắn tung tóe. Trong ngõ hẻm chật chội chỉ có hai người họ kề
vai độc hành, nước mưa dọc theo mái ngói chảy xuống, tường nhà hai bên
tựa như đều treo một tầng màng nước óng ánh, mưa tuôn xuống đá, tiếng
vang thanh thúy rơi giòn giã.

Hai người dưới tán ô đều lặng yên không nói. Thế mưa dần lớn, hắn

hơi nghiêng ô lệch qua một chút, Văn Thư ngẩng đầu, thấy mặt nghiêng
của hắn, chân mày chạm tóc, một đôi môi mỏng, đôi con ngươi tím bạc kia
dường như cũng ngập trong nước mưa, giữa màu tím phiếm chút sáng bạc.
Hắn thình lình quay đầu qua, đối diện với đôi mắt của Văn Thư. Văn Thư
cả kinh, đột ngột lùi về sau, vừa rời đi một bước, nước mưa đã xối ướt
lưng, lạnh buốt thấu xương.

"Cẩn thận..." Úc Dương Quân vội vàng đẩy ô qua. Thân người tựa

càng gần hơn, có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể lẫn nhau.

Nhất thời lại là im ắng, chỉ nghe tiếng mưa rơi "rào rào".

Văn Thư thấy tay hắn đưa qua, cẩn thận vuốt lọn tóc rũ xuống trước

ngực y. Ngón tay hắn dài mảnh mà trắng, khớp xương lại hằn rõ. Ngơ ngẩn
nhìn ngón tay kia, ánh mắt dần mơ hồ, là khi nào, cũng đã từng thấy qua
ngón tay như thế, chậm rãi nhấc lên một con cờ đen như mun. Cũng không
vội nhìn, đưa lên cạnh má, nổi bật đôi môi sắc đỏ, khóe môi khe khẽ nhếch,
bên môi một nụ cười giễu cợt.

"Về sau, chúng ta sẽ sống thật tốt."

Trong tiếng mưa rơi y nghe được người đối diện nói như vậy, nhưng

thần trí vẫn còn lại ở cảnh tượng mông lung vừa rồi. Suy nghĩ rối loạn, có
thứ gì đó đang từng chút một hiển lộ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.