TƯ PHÀM - Trang 162

Úc Dương Quân nói: "Nếu ngươi muốn, sau này chúng ta sẽ trở lại

nữa."

Văn Thư gật đầu, tay lại bị hắn nắm dắt đi, cũng giống như khi đi

cùng, lòng bàn tay áp lòng bàn tay, ngón tay len vào giữa khe hở, gắt gao
đan chặt.

Ngày đó, Úc Dương Quân đang ngồi dưới hành lang uốn khúc trò

chuyện cùng Văn Thư. Châm hai chung Quỳnh Hoa Lộ lấy từ chỗ Lan
Uyên, mấy năm qua, ôm ấp từng ngày, nhưng thủy chung không đành lòng
uống. Úc Dương Quân cũng là kẻ ít nói, thỉnh thoảng nói đôi câu, đa số
thời gian, hai người chỉ là đứng lặng lẽ.

Hành lang một mặt giáp hồ, trong hồ có đàn cá lãng du bơi lội tới lui,

một mặt trồng hoa, gió lướt qua liền có trăm hoa rì rào rơi xuống. Thời gian
dịch chuyển, mấy độ hợp tan, trong cả trăm năm nhưng hoa rơi không đổi,
tung lên hạ xuống, thủy chung một dáng vẻ thản nhiên.

Úc Dương Quân nói: "Ngươi gọi ta một tiếng đi."

Văn Thư trầm mặc.

"Khi đó..." Úc Dương Quân lại không kiềm được nói, "Lan Uyên..."

Muốn nói, khi đó đánh cược cùng đám người Lan Uyên Bá Ngu, thấy

y nhận ra mình là do Lan Uyên đóng giả, trong lòng hắn thật ra rất cao
hứng. Úc Dương Quân do dự nhiều lần, lại không biết nên nói ra khỏi
miệng như thế nào. Trong lúc khó có thể nói, thấy Văn Thư đang quay đầu
nhìn ra sau lưng hắn, Úc Dương Quân xoay người lại, bèn thấy phía chân
trời có một đám mây đỏ vụt bay đến, chớp mắt đã đến trước mặt, kẻ trên
đám mây tóc đỏ áo đỏ, bên tai trái đeo một chiếc vòng vàng to như miệng
chén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.