TƯ PHÀM - Trang 164

hắn vung lên, liền hóa thành mấy đứa trẻ nhỏ bụ bẫm, mặc cái yếm màu đỏ,
trên cổ tay đeo một chiếc chuông vàng, tiếng chuông hòa tiếng cười, cởi đi
ít nhiều ưu sầu trong lòng:

"... Xích Viêm..."

Úc Dương Quân nghe được y khẽ gọi, bỗng nhiên ngẩn ra. Nghiêng

người ôm y: "Văn Thư..."

Trước mắt là hoa rơi tan tác, mất đi rồi sẽ không có lại nữa.

.

Thứ hiện lên trong đầu ngày càng nhiều, có khi nhìn gạch bạch ngọc

bóng loáng dưới chân sẽ thấy có gì đó nổi lên, trong ngực liền thắt lại rất
khó chịu, giống như thứ nổi lên đó sẽ nuốt chửng y, muốn bứt chân bỏ
chạy. Có khi y lẳng lặng ngồi một bên nhìn Úc Dương Quân đánh cờ, trước
mắt hóa ra một dáng người mơ hồ, cũng mặc áo xanh giống như mình, cẩn
thận sắp từng con từng con lên bàn cờ. Cảm giác lành lạnh liền vương vấn
trên đầu ngón tay, chân thật đến tựa như người nọ chính là y. Y trông thấy
một con châu chấu xanh biếc trong lòng bàn tay y hóa thành tro bụi, cũng
từng thấy một nữ tử, toàn thân mặc đồ cưới đỏ rực, trên mặt tràn đầy oán
hận...

Lúc nào cũng là những đoạn ngắn đứt quãng, mơ hồ không thứ tự.

Trong đầu có khi sẽ hiện ra một mảng đất trắng xóa, trắng như tuyết ùn ùn
kéo đến, muốn nhấn chìm y, bên tai tràn đầy thanh âm châm biếm: "Người
thích ta... Ngươi trốn không thoát đâu... Ngươi thích ta... Ha..." Tiếng châm
biếm khắc nghiệt đau nhói nội tâm.

Văn Thư càng ngày càng không thích nói chuyện, lúc nào cũng một

mình lẳng lặng trầm tư gì đó. Úc Dương Quân thử gọi y, y vẫn chìm vào
trong thế giới của mình. Ngày hôm đó sau khi Xích Viêm đến, trong lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.