TƯ PHÀM - Trang 163

"Văn Thư à!" Xích Viêm nhảy xuống đám mây, thẳng hướng Văn Thư

chạy tới.

Úc Dương Quân vội nghiêng thân che trước mặt Văn Thư, ngăn cách

hai người: "Y không nhớ ngươi."

"Lão tử không có tìm ngươi!" Xích Viêm bị Úc Dương Quân ngăn trở,

tức giận mắng. Lại cách Úc Dương Quân cấp thiết nói với Văn Thư, "Văn
Thư, Văn Thư, còn nhớ ta không? Chúng ta trước không nói cái... Năm đó
nếu lão tử không bị lão đầu tử giam giữ, lão tử nhất định tìm được ngươi
trước hắn... Không, không đúng, ta đây... Chậc, chúng ta cũng không nói
chuyện này trước. Cái đó... Lão tử hiện còn đang bị giam, hôm nay là trốn
tới, ta... Chậc, ngươi sao vẫn là bộ dáng gầy trơ xương thế này? Chẳng lẽ
hắn lại bạc đãi ngươi? Các ngươi a... Lão tử..."

Chân trời đột nhiên giáng một tiếng sấm, Đông Hải lão Long Vương

đứng giữa đám mây gầm lên: "Ngươi cái đồ nghiệp chướng! Ở Tây Hải
Long Cung gây ra đại họa, nhưng không biết ăn năn! Còn không mau theo
ta quay về Long Cung hối cải!"

Xích Viêm ngẩng đầu thấy, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, vội vội

vàng vàng lấy ra thứ gì đó từ trong ngực ném cho Văn Thư, nói: "Văn Thư,
các ngươi a. Chờ lão tử ra rồi, lão tử lại đến đón ngươi! Lão tử tuyệt không
để hắn ức hiếp ngươi..."

Còn muốn nói gì nữa, chân trời lại là một tiếng sấm gầm, Xích Viêm

chỉ có thể bất đắc dĩ theo lão Long Vương cưỡi mây bay đi.

"Đừng để ý hắn." Úc Dương Quân quay đầu nói với Văn Thư.

Văn Thư cúi đầu nhìn ngắm thứ kẻ kia ném vào trong tay mình, là một

con châu chấu lá tre, màu sắc đã ngả vàng, khô héo mà cũ kĩ. Có gì đó rất
nhanh hiện ra trước mắt, mái tóc như ngọn lửa, một chiếc vòng vàng cực
đại bên tai, còn có, mấy con châu chấu xanh biếc mới gấp, y thấy theo tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.