TỨ QUÁI TKKG - Trang 288

trong bóng tối chung quanh hắn, rất gần. Trải qua vô số cuộc mạo hiểm
sinh tử, trực giác chưa đánh lừa hắn bao giờ.
Hắn tắt đèn pin thận trọng bước không một tiếng động vào hành lang.
Chiếc bàn bida sẽ nằm trong gian phòng cuối cùng. Phòng cuối cùng đây
rồi, với cửa ra vào đã mất cánh. Tarzan dừng lại trên ngưỡng cửa. Có ai đó
di chuyển trong bóng tối trước mặt hắn. Một thanh ván lát sàn kêu rắc. Rồi
mơ hồ tiếng va vào đồ gỗ. “Liệu gã có mang theo vũ khí không? Mặc kệ,
thế bất ngờ ở phía mình…”. Tarzan cân nhắc rồi chĩa đèn pin thẳng vô gian
phòng, bật đèn. Một hình người đứng sững như khúc gỗ.
*
Không phải Detlepho!
Gã đàn ông dựa lưng vào chiếc bàn bida mọt ruỗng. Gương mặt to bè điểm
trang bằng một bộ râu quai nón rậm rì tua tủa như lông nhím. Cái mũi đỏ
hệt một trái dâu tây. Trên mái tóc rối bù là một cái mũ len ngó giống cái giỏ
bình tích. Gã đàn ông còn quấn đầy chủng loại giẻ rách tren người. Tarzan
biết lão này. Đây là một trong những đệ tử lưu linh, thỉnh thoảng hắn vẫn
thấy ngoài nhà ga với hai chai rượu kẹp nách.
Lão gầm gừ trước mới… bảnh:
- Ê, tắt đèn đi… mày.
Tarzan ngó lên bàn bida. À á a, một chiếc túi thể thao sờ sờ trên đó. Chiếc
túi màu bạc và đã được kéo phéc-mơ-tuya kín miệng. Hắn bước ngay lại
gần bàn, nói bằng giọng giễu cợt:
- Từ từ đã, cha nội!
Lão già lang thang sửng sốt:
- Ủa một thằng nhóc à? Ê, mày định… làm gì. Lấy cái túi hả? Nó là của tao
chớ!
Tarzan chụp lấy món hàng cần thiết. Không ngờ bàn tay nhớp nhúa của lão
già xòe ra còn nhanh hơn cả hắn, móng vuốt lão bấu chặt sợi dây quai.
- Nó đâu phải của ông, tôi biết rõ mà.
Lão già không thấy Tarzan vì hắn đứng sau luồng đèn, nhưng nghe giọng
nói lão biết hắn chỉ là một thằng oắt. Lão liền phản ứng thật dữ dội:
- Buông cái túi cho tao, nếu mày chưa muốn… chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.