TỨ QUÝ CẨM - Trang 1004

chỉ nói rất nhẹ nhàng, khiến A Vụ cảm thấy đáng tin.

“Cảm ơn điện hạ.” A Vụ chân thành thấp giọng cảm ơn, trong lòng như

hất đi được tảng đá đè nặng, chỉ cần câu nói này, sự trinh bạch của nàng vẫn
giữ được.

Khi đã thở phào nhẹ nhõm, A Vụ lại không kìm được mà hắt xì hơi một

cái.

“Ngủ thôi!” Sở Mậu kéo chăn cho A Vụ.

Ban đêm, A Vụ mơ thấy một giấc mơ rất khủng khiếp, đó là Sở Mậu

hận nàng chiếm nhà của hắn, lại không muốn sinh con cho hắn, thế nên đã
trói nàng vào một con thuyền nhỏ trong đêm mưa to gió lớn và thả trôi sông.
Nàng chỉ cảm thấy con thuyền tròng trành dữ dội, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi
đến nỗi mắt cũng không dám mở ra, còn Sở Mậu đứng ở trên bờ với chiếc ô
che mưa nhìn nàng cười. Nàng cảm thấy mưa gió điên cuồng tưởng như
không bao giờ dừng, còn nước sông đang nhấn chìm nàng...

Nàng kêu thét lên một tiếng rồi ngồi dậy, mở mắt ra thấy trời bên ngoài

vẫn tối, còn chỗ nằm bên cạnh thì trống không.

“Sao vậy?” Tiếng Sở Mậu bên ngoài rèm vọng đến. “Gặp ác mộng

sao?”

Sở Mậu vén rèm lên nhìn thấy A Vụ đang thẫn thờ sợ hãi, hắn hỏi tiếp:

“Mơ thấy gì à?”

“Thiếp mơ thấy mình ở trên một con thuyền, tròng trành khủng khiếp,

thiếp rất sợ...” A Vụ mặc dù vô cùng kinh hãi, nhưng cũng hiểu rằng không
nên nói là Sở Mậu đã trói nàng.

Nào ngờ A Vụ vừa nói xong, sắc mặt Sở Mậu trở nên kỳ quái, một lát

sau mới nói: “Có lẽ hôm nay nàng đã vất vả nên mới nằm mơ thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.