TỨ QUÝ CẨM - Trang 1002

giường. Mặc dù có địa long, nhưng dù sao cũng là giữa đông, nàng lại chỉ
mặc bộ đồ ngủ mỏng nên cảm thấy khá lạnh.

Trong ánh đèn, Sở Mậu không biết vì sao mình không đến ngồi ở gian

giữa hay đến Băng Tuyết Lâm, Song Giám Lâu mà lại ngồi trên sập ở trong
phòng ngủ này.

Trong phòng yên tĩnh tràn ngập mùi hương của A Vụ.

Một lát sau, Sở Mậu tắt đèn và lên giường.

Trong bóng tối, A Vụ nghe thấy Sở Mậu nói: “Hướng Quý phi nói

đúng, ta cũng nên có con rồi.”

A Vụ bỗng cứng đờ cả người, nếu Sở Mậu không nói câu này với nàng

mà trực tiếp khiến cho người con gái khác mang thai thì A Vụ sẽ rất vui,
nhưng trong khoảnh khắc này, A Vụ đành giả vờ ngủ, cố gắng hít thở nhỏ và
đều.

A Vụ vận dụng lý trí để nghĩ rằng Sở Mậu nói ra câu này là muốn báo

đáp những việc nàng làm cho hắn trong những ngày qua, nhưng nghe xong
nàng vẫn cảm thấy sởn hết gai ốc, cố gắng không nghĩ tiếp nữa.

Mặc dù Thôi Thị luôn mong A Vụ sinh con cho Sở Mậu, nhưng dù sao

con gái cũng quan trọng hơn hết. Lần trước về thăm nhà, bà đã ngồi nói
chuyện riêng với nàng, nói rằng nàng còn nhỏ, không nên có con quá sớm vì
sẽ rất nguy hiểm. Hồi xưa bà sinh Vinh Giới cũng gần thập tử nhất sinh. A
Vụ gật đầu đồng ý, thứ nhất là nàng rất coi trọng cái mạng nhỏ bé của mình,
thứ hai là chưa từng nghĩ đến việc phải làm chuyện phu thê đó.

Tối nay, lời của Sở Mậu thực sự khiến A Vụ kinh ngạc. Nàng vốn dĩ

đoán rằng, Sở Mậu không muốn có con sớm vì sợ sự nghiệp thất bại sẽ liên
lụy đến đứa con vô tội, đợi đại sự thành công mới tính chuyện nối dõi tông
đường, nhưng giờ mới thấy không phải là như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.