TỨ QUÝ CẨM - Trang 1704

Hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của A Vụ, nàng vừa đi vào phòng

trong của Băng Tuyết Lâm thì đã nhìn thấy Sở Mậu mặt mày đăm chiêu ngồi
trên chiếc sạp kê gần cửa sổ phía nam.

“Điện hạ.” A Vụ khẽ gọi một tiếng, còn trên mặt Sở Mậu thì như hiện

rõ hai chữ “không vui”. Thấy Sở Mậu có vẻ không để ý gì đến mình, A Vụ
cũng không muốn tự chuốc lấy sự phiền muộn, bèn xoay người đi vào tịnh
thất.

Chờ khi A Vụ trở ra, Sở Mậu đã đổi sang một bộ dạng khác: Tay cầm

sách, chậm rãi lật mở đọc, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng băng giá nữa,
thay vào đó là nét điềm đạm như thường ngày.

A Vụ ngồi trước bàn trang điểm, vừa chải tóc vừa lén quan sát Sở Mậu,

cuối cùng bị Sở Mậu ngước mắt nhìn lên, bắt ngay tại trận.

A Vụ thấy y đặt cuốn sách trong tay xuống, vẫy vẫy tay với mình, thế

là mới cất bước đi tới, ngồi xuống phía đối diện với Sở Mậu qua chiếc bàn
nhỏ, không chủ động mở miệng.

“Ý chỉ của Hoàng thượng đã ban xuống rồi, ngày kia ta sẽ lên đường.

Có điều ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nàng cứ đi cùng ta vẫn tốt hơn, vì sau
khi ta rời đi, e là không có ai kiềm chế được Lão Ngũ.” Sở Mậu co ngón tay
lại khẽ gõ lên mặt bàn.

A Vụ kinh ngạc nhìn Sở Mậu. “Nhưng...” Nhưng sắp tới là ngày đại

thọ của Vệ Quốc Công - phụ thân trong kiếp trước của nàng, nàng phải đi
mừng thọ mới được. Chỉ là, nguyên nhân này nàng lại chẳng thể nói ra.
“Nhưng, nếu thiếp đi theo điện hạ, mà Hách ma ma cũng về quê, thế thì ai
quản lý vương phủ đây?”

“Ta đã nói với cô cô rồi, cô cô sẽ ở lại thêm mấy tháng rồi mới về quê.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.