TỨ QUÝ CẨM - Trang 1941

mẹ con nàng, nếu có thể Trịnh Loan Nương cũng không muốn ngày hôm
nay bước chân tới cổng cung Trường Lạc.

Thế nhưng phu thê năm xưa ân ái mặn nồng, tại sao lại tới bước đường

này? Trịnh Loan Nương không biết nội tình, cũng không dám vọng đoán
linh tinh, chẳng qua trong lòng nàng ta, biểu ca của nàng thực sự quá đáng
thương.

Gánh nặng quốc gia đều đặt trên vai một mình người, mà trong cấm

cung vời vợi này đến một người ân cần thăm hỏi cũng không có, cho dù
người trọng thương tưởng chừng mất mạng, vị Hoàng hậu này cũng không
liếc mắt trông tới một lần. Đừng nói Trịnh Loan Nương, ngay cả người
ngoài nhìn vào cũng thấy không được.

Mấy năm sống trong cung thờ ơ quan sát tất cả đã đần dần vun đắp

khiến cái gốc rễ non bé trong lòng Trịnh Loan Nương trở nên to lớn, đến
hôm nay không thể kiềm chế được nữa, nàng ta đánh liều lén trốn mẫu thân
chạy tới cung Trường Lạc. Kỳ thực suốt dọc đường đi, Trịnh Loan Nương
cũng không biết rồi đây sẽ mở miệng nói thế nào, nhưng vừa nhìn thấy A
Vụ, nàng ta đột nhiên lại có được dũng khí.

Thần sắc A Vụ cực kỳ tốt, có đào hoa yên chi làm nền, càng hiển lộ rõ

sắc trắng muốt phơn phớt hồng hào, thân vận váy gấm hồng phấn thêu hình
trăm bướm đùa giỡn mẫu đơn bằng kim nhũ, quả thật vô cùng đoan trang
cao quý, xinh đẹp động lòng người

Trịnh Loan Nương lại nhớ tới dáng vẻ vị biểu ca của nàng - Gia Hòa

Đế - sắc mặt trắng bệch mà xanh xao, giữa mi tâm vướng bận một tia sầu
muộn, người nắm cả thiên hạ trong tay vốn nên là người tỏa ra khí phái
hừng hực kim đường ngọc mã chứ không phải thứ khí tức trầm lặng như lão
già đang suy sụp vậy.

Đáy lòng Trịnh Loan Nương dâng lên một cơn bực bội, nhưng không

dám phát tiết với A Vụ, chỉ quỳ lạy nàng nói: “Loan Nương muốn được tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.